Khi đó là tháng 3/2004 và ĐT Anh vừa thua Thụy Điển 0-1. Trở lại phòng thay đồ, Steven Gerrard và tôi nói về chàng trai trẻ đá tiền đạo hôm đó.
“Thấy không”, tôi nói với Steven, hất đầu về phía Wayne Rooney. “Đó là Kenny Dalglish”. Đó là lần đầu tiên tôi chơi bên cạnh Wayne và trận đấu ở Gothenburg càng kéo dài, tôi càng liên tưởng so sánh giữa Wayne và Kenny. Kenny thường quay tấm lưng đồ sộ của ông về phía các hậu vệ, đè bẹp họ trước khi làm điều gì đó thật đặc biệt.
Vấn đề không phải là Wayne chơi tiền đạo cắm hay tiền đạo lùi, cậu ấy có thể làm tốt cả hai vai trò đó, giống như Kenny ở thời đỉnh cao. Tình yêu và sự nhiệt tình mà anh ấy có với bóng đá cũng tương đương như Dalglish.
Carragher đánh giá rất cao Rooney
Tôi có thể thấy điều đó ở trận gặp Thụy Điển. Sân bóng ngày hôm đó không tốt lắm, nhưng khi Wayne có bóng, cậu ấy luôn chơi hết mình. Những pha chạm bóng của anh ấy rất thông minh và ý thức chiến thuật là ở đẳng cấp thế giới. Cậu ấy để lại ấn tượng sâu sắc với tôi.
Nhưng Wayne lúc nào cũng tự tin ở khả năng của mình. Lần đầu tôi nói chuyện với anh ấy, tôi 23 tuổi và đã có vài danh hiệu. Wayne là một cậu học trò mới 15 tuổi, nhưng khi tình cờ gặp tôi ở Liverpool, cậu ấy nói: “Tôi sẽ là đối thủ của anh sớm thôi!” Cậu ấy đã đúng. 1 năm sau, tôi đang ngồi trên xe trở đội về nhà từ trận gặp Leeds và nhớ đã nghe qua đài phát thanh bàn thắng ngoạn mục của cậu ấy cho Everton vào lưới Arsenal. Cậu ấy bắt đầu là khách quen trên các mặt báo kể từ đó và lại làm thế lần nữa ở tuần này khi có bàn thứ 200 cho Manchester United.
Wayne đã trải qua một mùa hè khó khăn, nhưng giờ những đồn thổi về tương lai của cậu ấy đã chấm dứt, đã tới lúc cậu ấy ký hợp đồng mới để trở thành huyền thoại ở Man United. Thử thách tiếp theo của cậu ấy sẽ là trở thành một trong những vị thần ở Old Trafford. Cậu ấy cần đảm bảo rằng trong những năm tới, người ta sẽ nói về cậu ấy như về Sir Bobby Charlton và George Best, Ryan Giggs và Eric Cantona.
Rooney có thể sánh ngang với những huyền thoại của sân Old Trafford
Phía trước cậu ấy là cơ hội lập nên một kỷ lục vĩnh hằng. Cậu ấy có thể trở thành chân sút xuất sắc nhất mọi thời đại của Man United, một thành tựu phi thường. Nhiều cầu thủ có thể trở thành nhà vô địch ở Old Trafford, nhưng chỉ 1 người có thể là tay săn bàn vĩ đại nhất CLB. Tôi vui vì cậu ấy đã ở lại Man United và không hiểu tại sao cậu ấy lại muốn ra đi. Tại sao mạo hiểm tất cả những gì cậu ấy đã xây dựng cho vài năm với Chelsea? Để được là tâm điểm của sự chú ý? Nếu cậu ấy muốn là tâm điểm ở Man United, như cậu ấy đã từng vài năm trước, thì câu trả lời rất đơn giản: hãy chơi hay hơn Robin van Persie.
Nếu Sir Alex Ferguson còn tại vị, tôi cho rằng tình hình sẽ khó khăn cho cậu ấy, nhưng giờ HLV mới là David Moyes, và Wayne đang tỏa sáng. Moyes bị chỉ trích trong mùa chuyển nhượng, nhưng thành công lớn nhất của ông ấy là giữ lại Rooney. Cậu ấy đã ghi bàn và kiến tạo 40 bàn trong 44 trận gần nhất ở Premier League. Ander Herrera hay Cesc Fabregas có thể làm thế không? Không thể nào.