Nếu cái tên quyết định vận mệnh của một con người thì Arsene đích thị là dành cho Arsenal. 17 năm trôi qua, rất nhiều giá trị ngỡ như bất biến đều đã thay đổi, đến cả “ông bạn già” Alex Ferguson cũng không thể trụ lâu hơn, nhưng Wenger thì vẫn ở đó. Trong suốt thời gian ấy, với cầu thủ thì Wenger vừa làm thầy, vừa làm cha. Với Arsenal, ông vừa là nhà cầm quân, vừa là người hoạch định chiến lược, vừa làm Giám đốc kỹ thuật, vừa làm tuyển trạch viên, làm luôn kẻ đứng mũi chịu sào mỗi khi CLB sa sút.
Khi Arsenal trải qua 8 năm dài không danh hiệu, các CĐV cố tình quên mất một cột mốc quan trọng. Năm 2006, sân Emirates chính thức được khánh thành để mang đến cho Arsenal không chỉ một sân bóng khang trang hơn mà còn là một vị thế cao hơn. Kinh tế trở thành một bài toán khó khiến Arsenal vừa phải cắt giảm chi phí chuyển nhượng, vừa phải bán đi những ngôi sao tốt nhất. Nhưng nhìn rộng ra, Arsenal đã trở thành một thương hiệu toàn cầu mà đại sứ lớn nhất chính là Wenger cùng lối chơi đặc trưng của ông.
Jamie Carragher viết trên tờ Daily Mail: “Bạn có thể đánh bại Arsenal, nhưng chơi hay hơn họ, buộc họ phải chạy theo bạn là điều không thể”. Và trong 8 năm ấy, có bao giờ Arsenal văng khỏi Top 4 đâu, họ vẫn là một thế lực, thế lực thật sự chứ không phải chỉ còn hư danh như... Liverpool.
Arsenal cần Wenger bởi Pháo thủ trước và sau khi có ông là 2 thực thể khác hẳn nhau. Làm gì có người thứ hai có thể biến những Petit, Vieira, Anelka, Henry... thành ngôi sao hàng đầu thế giới, trước là giúp Arsenal đoạt những danh hiệu, sau là mang về những nguồn tài chính đáng kể. Còn ai có thể mang đến cho Arsenal một lối chơi mang thương hiệu của riêng mình, không hòa lẫn với lối đá “chạy và sút” truyền thống của bóng đá Anh? Có ai mà suốt ngần ấy năm chưa một lần nghĩ đến chuyện rời Arsenal dẫu đã nhận được những đề nghị tốt hơn (mới mùa Hè này là PSG)?
Khi Flamini và Niklas Bendtner trở lại sân tập Arsenal hồi đầu mùa, nó giống như những người con về nhà hơn là cầu thủ trở lại CLB cũ. Wenger không bao giờ quay lưng với cầu thủ mà ông đã mang về. Sir Alex khiến người ta kính phục và nể sợ, Wenger mang đến tình thương yêu và sự tin cậy. Hãy nhìn Aaron Ramsey, một người lâu lâu mới ghi 1 bàn và cứ lập công là có… người chết. Bây giờ sau 8 trận, số bàn của Ramsey đã đủ... hạ sát cả một đội bóng rổ (tính cả HLV). Đấy là vì Wenger luôn ở cạnh anh, bảo vệ lẫn bảo bọc sau ca chấn thương gãy chân kinh hoàng năm nào.
Wenger ở lại, đấy cũng là hỷ sự của cả Premier League. Chính Giáo sư cùng cách làm bóng đá của ông đã giúp nâng cao vị thế giải Ngoại hạng, mở đường cho hàng loạt HLV nước ngoài đến Anh (từ khi Wenger đến, đã có 47 HLV ngoài Vương quốc Anh được bổ nhiệm). Nói cách khác, không có Wenger thì có thể đã không có Mourinho, Benitez, Mancini hay Ancelotti.
Cuối cùng, xin được kết lại với câu nói của Carragher để chứng tỏ quyết định gia hạn cho Wenger của BLĐ Arsenal là hợp tình và hợp lý: “Có thể quan điểm này không mẫy phổ biến ở White Hart Lane, cũng không được đón nhận nhiều ở Stamford Bridge, Manchester hay Merseyside, nhưng mùa này, chúng ta nên làm CĐV Arsenal”.
NHỮNG CỘT MỐC CỦA HLV WENGER TẠI ARSENAL
Ngày 1/10/1996: Được bổ nhiệm dẫn dắt Arsenal.
Tháng 2/1997: Thực hiện vụ tuyển mộ đáng chú ý đầu tiên với Nicolas Anelka (500.000 bảng), người giúp Arsenal giành cú đúp vô địch Premier League và Cúp FA (mùa 1997/98) trước khi sang Real với giá... 23 triệu bảng.
Tháng 9/1999: Chi 10 triệu bảng mua Thierry Henry từ Juventus.
Năm 2002: Tái lập cú đúp vô địch Premier League và Cúp FA.
Mùa 2003/04: Lập kỳ tích khi đưa Arsenal vô địch Premier League với thành tích bất bại.
Tháng 5/2006: Vào chung kết Champions League, nhưng lỡ hẹn với vinh quang khi để thua Barca. Cũng thời gian này, sân Emirates chính thức hoàn thành.