Arsenal đang sở hữu lực lượng tiền vệ trung tâm khá hùng hậu. Tuy nhiên, chỉ chiếm được trục giữa thôi là chưa đủ. Rạng sáng qua, một nghịch cảnh xuất hiện: Một CLB Đức dạy cho một đội bóng Anh bài học về tấn công biên.
Suốt từ đầu giải, người ta đã cảm nhận thấy khả năng hỗ trợ tấn công của 2 hậu vệ biên Sagna và Gibbs khá mờ nhạt. Nhưng phải đến khi bước vào một trận đấu mà yếu tố chiến thuật có tiếng nói quyết định thì việc Arsenal chỉ tập trung toàn lực cày nát tuyến giữa của đối phương mới lộ rõ điểm hạn chế.
Trong trận đấu rạng sáng qua, khi Mesut Oezil và các vệ tinh bị khống chế một cách ngoạn mục, Arsenal đã nhiều lần thử tấn công biên. Thống kê cho thấy, Pháo thủ có 20 tình huống xuống biên, nhưng chỉ thực hiện được 15 quả tạt và điều tệ hại nhất là chỉ vỏn vẹn 2 cú lật bóng tìm đúng địa chỉ. 2 quả tạt thành công đều thuộc về Oezil.
Cụ thể hơn: Có 3 quả lật xuất phát từ hành lang cánh trái của Gibbs, 2 lần bóng tìm ra ngoài khung thành, 1 lần quá nhẹ. Bên cánh phải, Sagna cũng rất chăm chỉ tạt bóng, nhưng cả 5 lần anh câu bóng vào vòng 16m50 đồng đội đều không nhận được.
Đến lúc này có lẽ NHM Arsenal mới bắt đầu nhớ Theo Walcott. Nếu có anh trên sân, khả năng tấn công biên của Pháo thủ chắc chắn sẽ được cải thiện đáng kể, và Sagna cũng không bị kéo lên quá cao rồi để hở toàn bộ phần lưng cho đối thủ khai thác.
Bàn thua quyết định của Arsenal đến theo một kịch bản rất đơn giản: Hậu vệ biên dâng cao không kịp về, Dortmund tấn công chính vào khoảng không gian bỏ trống đó và thành công. Có một điều khá kỳ lạ là có lẽ HLV Wenger biết thừa Dortmund sẽ chơi bài “hồi mã thương” trong hiệp 2, nhưng ông không chuẩn bị bất kỳ phương án chống đỡ nào.
Tờ Guardian phân tích thêm một chi tiết: Lỗi của Sagna và Gibbs chỉ là một phần nhỏ. Chính lối chơi quá thiên về đánh trung lộ của Arsenal mới là nguyên nhân chính khiến đôi cánh của họ suy yếu.
Cả 4 tiền vệ của Arsenal đều bó vào giữa, và mặc nhiên họ sẽ hút theo cả Sagna và Gibbs rời cánh. Bởi Pháo thủ bây giờ không hay chuyền dài, nên để duy trì các đường chuyền ở khoảng cách từ 8-19m, họ buộc phải thu hẹp cự ly đội hình. Đó mới là nguyên nhân cốt lõi khiến 2 cánh của Arsenal trở nên vô hại và gián tiếp tăng thêm áp lực lên đôi vai 2 hậu vệ biên Sagna và Gibbs.
Một sai sót nghiêm trọng khác của Wenger: Ông đã quên mất Grosskreutz thực chất là một tiền vệ biên. Chính vì sự lơ đễnh này nên Gibbs mới được tạo cơ hội dâng cao nhiều đến thế và dính đòn phản công ở chính cánh này.