Hãy quay về quá khứ một chút, gần thôi. Mùa vừa rồi, Man City rơi vào “bảng tử thần” ở Champions League, kết quả là họ xếp chót bảng D, dưới Real Madrid thì không nói nhưng tệ là dưới cả Borussia Dortmund và cả một Ajax Amsterdam không còn chút “lốc da cam” nào, cả về lực lượng cầu thủ cũng như bản sắc lối chơi. Quả là đáng xấu hổ! Một mùa trước đó, 2011/12, Man City chỉ xếp thứ 3 bảng A (cũng có thể gọi là “bảng tử thần”, dù bản chất chưa hẳn chính xác như vậy) sau Bayern Munich và Napoli, chỉ đứng trên Villarreal. Khi đó, HLV Roberto Mancini đã nói: “Ở đâu cũng cần có kinh nghiệm, mà kinh nghiệm thì phải từ từ học. Không thể đòi hỏi quá nhiều ở Man City trong lần đầu dự Champions League”.
Ừ, thì có ai đòi hỏi nhiều ở Man City đâu? Chỉ mong chí ít là qua vòng bảng thôi, mà cũng chẳng được. Những 2 lần, chứ không chỉ 1. Nói đâu xa, lấy ngay Villarreal của Manuel Pellegrini ở mùa 2005/06, ngay lần đầu dự Champions League, đội có biệt danh Tàu ngầm vàng đã nổi lên đầy bất ngờ và vào đến bán kết, chỉ chịu thua khá đau trước Arsenal. Nếu Juan Roman Riquelme sút thành công quả phạt đền phút 89 ở trận lượt về, chưa biết điều gì sẽ xảy ra. Hay như mùa rồi, Malaga mới lần đầu dự Champions League cũng đã vào đến tứ kết, chỉ vì kém may mắn mới thua Dortmund. CLB vùng Ruhr bị cho là “kẻ ngoài cuộc” song đã vào đến chung kết Champions League năm nay, suýt chút nữa đã lên ngôi vô địch châu Âu nếu Bayern Munich không có khoảnh khắc thiên tài của cặp Robben - Ribery lúc tàn cuộc.
Nói dài dòng, dẫn dắt lòng vòng để thấy rằng một đội bóng mới, thiếu kinh nghiệm, hoặc tầm vóc khiêm tốn (chưa có bề dày truyền thống, hoặc lực lượng không hùng mạnh nếu so với các đại gia hàng đầu châu Âu) vẫn có quyền mơ lớn, gây sốc lớn ở Champions League. Như Dortmund. Hay Malaga. Hoặc Villarreal ngày nào.
Nói cách khác, Man City không có quyền biện minh cho thất bại, vì đội bóng này được trang bị đầy đủ điều kiện để thành công ở Champions League, không vô địch thì chí ít cũng vào sâu. Như PSG mùa vừa rồi, khi bị loại bởi Barcelona vì luật bàn thắng sân khách ở tứ kết, HLV Carlo Ancelotti đã nói: “Tôi không cho rằng PSG đã thành công, vì lẽ ra chúng tôi đã có thể ít nhất đánh bại Barca để vào bán kết, thậm chí là giành chức vô địch”.
Nói như Ancelotti, nghĩa là tài chẳng cần đợi tuổi, có khát vọng, có thực lực, có ước mơ thì vẫn có thể nhanh chóng vươn lên, thậm chí bước đến đỉnh cao nhất. Pellegrini khẳng định không thể nói rằng Man City thiếu kinh nghiệm châu Âu, vì đa phần các trụ cột của đội như Toure, Nasri, Silva, Aguero… đều không phải “tay mơ”. Tuy nhiên, khi Pellergini, một người vốn thận trọng lời nói, bảo rằng “đội nào cũng phải sợ Man City” thì có vẻ hơi quá lố. Nên nhớ Man City thua toàn diện trước Bayern ngay trên sân nhà ở lượt đi Champions League.
Cứ đặt ra chỉ tiêu và cứ ước mơ, nhưng đừng “đu dây điện”, nghĩa là sống trên mây. Có đà rồi, chờ xem Man City sẽ tiến ra sao, khi vòng knock-out sẽ lột trần bộ mặt thật của mọi đội bóng. Hay, dở, bản lĩnh, yếu bóng vía, tất cả sẽ bị phơi bày rõ rệt. Thật như những gì Man City nếm trải những mùa trước. Rất hy vọng mùa này sẽ khá hơn!