QUẢ BOM NỔ CHẬM
Rooney luôn là một quả bom luôn chực chờ nổ. Anh có thể tung ra một cú nã pháo, một quả sút phạt, một siêu phẩm vô lê và... một cú đạp vào chân đối phương. Điểm chung của những tình huống ấy: nó có thể lái trận đấu đi theo một chiều hướng khác.
Trận gặp Cardiff cuối tuần qua (2-2), Rooney bùng nổ trong cả 2 khía cạnh đã nêu và tạo ra một cuộc tranh luận lớn. Sẽ ra sao nếu như cú đạp mà anh dành cho Jordon Mutch dẫn đến một thẻ đỏ? Huyền thoại Graeme Souness và BLV Martin Tyler là những người lớn tiếng chỉ trích Rooney nhất sau trận đấu đó. Họ bảo Rooney dứt khoát phải bị thẻ đỏ, họ chẳng thể hiểu nổi vì sao đã bao nhiêu sự cố xảy ra mà Rooney vẫn không trưởng thành lên được chút nào. Cái đầu nóng của anh vẫn luôn đặt đội bóng của mình, từ Man United cho đến đội tuyển Anh đứng bên bờ vực. Khi nói vậy, tất nhiên họ tạm thời... quên mất là anh đã ghi 1 bàn và có 1 pha kiến tạo trong trận đấu ấy.
Khi một cầu thủ chuyển từ người hùng sang tội đồ hoặc ngược lại trong một trận đấu, người ta vẫn hay dùng một cách gọi theo lối mòn là “Thiên thần và ác quỷ”. Nhưng có quá đáng không khi gọi Rooney là ác quỷ? Anh không triệt hạ để đối phương phải hư đời cầu thủ như Roy Keane, anh chả đạp CĐV đến mức phải nhập viện như Eric Cantona - 2 huyền thoại trước đây của Old Trafford - anh chỉ vào bóng... ngớ ngẩn mà thôi. Rooney không phải là một cầu thủ bạo lực. Khi nổi giận với một ai đó, anh chỉ chọn giải pháp im lặng.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ
Rooney luôn muốn giúp cho đội nhà với bất kỳ mọi cách mà mình có thể. Có khi anh chạy băng ngang mặt sân chỉ để Danny Welbeck hay Robin van Persie có khoảng trống để dứt điểm. Có khi anh chạy một mạch từ giữa phần sân đối phương về tận cột cờ góc ở sân nhà chỉ để ngăn cản một quả phạt góc. Rooney, sau khi kết thúc trận đấu tại Cardiff cũng đã lên trang cá nhân của mình mà bày tỏ sự hối tiếc. Xin lỗi, đấy cũng là điều anh làm sau sự cố với Dzudovic và Carvalho.
Xin lỗi rồi... sao nữa? Khi bước vào trận đấu, Rooney không còn là chính mình. Đôi lúc có cảm giác anh giống như... Hulk, một quái vật đầy sức mạnh không thể kiểm soát hành vi của mình. Rooney bình thường cũng hiền khô như anh chàng tiến sĩ Bruce Banner, nhưng khi quả bóng lăn, bất chấp đấy là đấu tập hay đấu thật, anh cũng hùng hổ y như Hulk sau khi biến hình.
Khi Sir Alex Ferguson còn dẫn dắt Man United , các trợ lý của ông được bố trí làm trọng tài trong các trận đấu tập và họ thường xuyên cầm còi đến nói với Sir Alex: “Ông vào thổi hộ tôi đi, có ông, Wayne nó mới đá hiền lại”. Sir Alex từ chối, không phải vì ông đã quá già cho việc chạy trên sân mà bởi “Có tôi trên sân nó cũng vậy thôi”. Với Rooney, đá tập hay đá chính thì anh đều... đá thật.
VỪA GIẬN, VỪA THƯƠNG
Thế mạnh của Rooney là sự dũng cảm, nguồn năng lượng vô tận để chạy cả trận mà không biết mệt. Và đấy cũng chính là điểm yếu của anh. Người ta tức giận về cú đạp của Rooney, về 4 chiếc thẻ vàng mà anh đã kịp lĩnh từ đầu mùa, nhưng họ đâu thể quên cái đầu quấn băng trắng của anh vì da đầu tróc hết một mảng, hỏng cả mái đầu tốn biết bao tiền để... cấy tóc. Người ta đâu thể quên 8 bàn thắng và... 11 pha kiến tạo sau mới hơn 1/4 mùa bóng.
Robin van Persie phần nào sa sút (so với chính anh mùa trước), HLV David Moyes loay hoay, lối chơi quen thuộc tan vỡ. Trong bối cảnh ấy, Rooney là người đã gánh cả đội bóng trên vai. Bạn có một cầu thủ có thể một mình làm thay việc cả đội, luôn hy sinh, tận tụy, nếu đòi anh ta phải cư xử nhã nhặn, lịch thiệp thì... có tham lam quá không? Tất nhiên không thể cổ xúy những pha vào bóng thô bạo của Rooney, nhưng sẽ công bằng hơn nếu ta nhìn anh với ánh mắt cảm thông hơn, thay vì gọi anh là “ác quỷ” và dìm anh dưới những lời chỉ trích.
Bởi vì có thể chính Rooney cũng không muốn mình cư xử như vậy, như anh chàng Hulk tội nghiệp trong truyện Marvel vậy.
Trong cuốn tự truyện của mình, Sir Alex còn kể lại câu chuyện về tính cách của Rooney. Khi ông mắng tiền đạo này vì những pha xử lý không tốt, mắt anh nổi đom đóm vì cực kỳ giận dữ, cứ như thể anh chuẩn bị đánh ông đến nơi. Phải vài tiếng sau thì anh hiểu ra mình sai chỗ nào. Thế là anh hiền lành đến chỗ ông thày và hỏi: “Vậy trận sau em có được đá không sếp?”. Bởi vì Rooney là như vậy, anh hiền lành, nhưng... suy nghĩ hơi chậm.