Hồi tháng 8, Chris Rose, một CĐV 21 tuổi của M.U qua đời. Bạn bè anh quyên góp một số tiền nhỏ, viết thư đến CLB để hỏi xem có thể mua một vài chiếc áo với giá rẻ để mặc trong đám tang hay không. Các lãnh đạo Man United, xúc động trước câu chuyện, đã tặng cho gia đình Chris Rose 21 chiếc áo thi đấu của M.U, có in biệt danh “Ginge” của người quá cố kèm dòng chữ “Hãy yên nghỉ”. Hôm đó, ngoài 21 chiếc áo được tặng, rất nhiều người đã tới trong áo thi đấu của M.U.
Đến tháng 10, lại một đám tang như thế được tổ chức. George King, một CĐV 24 tuổi của Man United qua đời sau khi gia đình quyết định cắt máy hỗ trợ sự sống, để lại một người vợ và đứa con 18 tháng tuổi. Lần này, thay vì CLB, cộng đồng đã quyên góp cho người vợ những chiếc áo M.U để gia quyến có thể mặc trong lễ tang.
Theo quan điểm duy tâm phương Đông thì những cảnh tượng ấy gợi lên một cảm giác bất an và có thể coi là “điềm” cho Man United? Nhưng tất nhiên là CLB cũng như các CĐV không nghĩ như vậy. Cuộc chia ly, dẫu buồn, nhưng những chiếc áo của M.U nói rằng tinh thần của người sống vẫn tồn tại, tình yêu vẫn tồn tại, như anh ta vẫn còn ở đâu đây. Họ đã chọn một cách dễ chịu để nói lời vĩnh biệt.
2. Cái cách mà những CĐV cử hành đám tang cho Man United gợi ra nhiều suy nghĩ về chính những điều đang diễn ra trên sân cỏ. Ở đó, có thể nhìn thấy rất rõ ràng một Man United đang “chết”. Đó là Man United của Alex Ferguson, thứ mà David Moyes dù rất cố gắng cũng không cách nào duy trì sự sống được.
Nếu người ta nghĩ rằng đám tang là nơi thể hiện sự tột cùng đau khổ và u ám thì họ cũng sẽ đối xử như thế với những gì trên sân cỏ. Nghĩa là tuyệt vọng, oán thán và than khóc. Thậm chí không chấp nhận sự thật rằng cuộc chia ly đã đến.
Nhưng nếu người ta nghĩ rằng đó là nơi để tiễn biệt nhau một cách nhẹ nhàng, để tôn vinh những tinh thần đã mất đi, như cái cách gia quyến mặc áo đỏ tới dự đám tang, thì những gì đang diễn ra với M.U không quá đáng sợ.
Hãy cứ nghĩ rằng David Moyes đang tiến hành một “tang lễ” cho triều đại của Sir Alex - rất nhiều nỗi buồn. Nhưng người ta vẫn có thể dự những ngày buồn ấy một cách hết sức thanh thản. Cái gì đã đến lúc phải đi sẽ đi.
3. David Moyes cần thêm thời gian. Có thể ông sẽ không có thời gian và bị sa thải. Cũng không quan trọng, cái quan trọng là di sản của người đã đi vẫn còn: Sir Alex cũng đã để lại cho màu áo đỏ này những giá trị đặc biệt.
20 năm kể từ lần cuối cùng Liverpool vô địch nước Anh và gần 10 năm kể từ ngày họ vô địch Champions League, họ vẫn là Liverpool - một trong những thương hiệu lớn nhất và có doanh thu quảng cáo cao nhất thế giới. Thời gian có sức mạnh nhưng không phải tuyệt đối.
Di sản của quá khứ vẫn còn. Man United vẫn còn thời gian để làm lại. Không thể than khóc và đòi những thứ đã mất phải sống lại, nếu không sống lại thì khóc to hơn. Điều quan trọng là hiểu được rằng cái gì đã mất, cái gì vẫn còn để lại và có thể từ đó xây dựng lên tương lai.
Nếu M.U thất bại ở mùa này, David Moyes chỉ là một người cử hành đám tang và đọc điếu văn. Không nên đối xử với ông như một kẻ sát nhân.