Keane đã thắng. Mặc dù mối quan hệ của ông với Alex Ferguson đã chấm dứt, nhưng người hâm mộ “Quỷ đỏ” vẫn xem ông như một đội trưởng huyền thoại. Không có ông, M.U sẽ không thể đăng quang tại Champions League 1999, sẽ không thể có "cú ăn 3" vĩ đại.
Màn trình diễn của Keane trong trận bán kết gặp Juventus là tuyệt vời. Chính ông là người góp công lớn nhất đưa M.U vào chung kết, mặc dù sau chiếc thẻ vàng phải nhận tại Turin ở phút thứ 33, cựu đội trưởng M.U hiểu rằng ông sẽ không có cơ hội dự trận đấu cuối cùng với Bayern.
Cách Keane và David Beckham phản ứng với những chỉ trích của Ferguson là hoàn toàn trái ngược. Như thường lệ, Becks tỏ ra cao thượng khi tuyên bố anh vẫn tôn trọng ông thầy cũ. Anh khiến cho “ông già gân” trở nên nhỏ nhen trong mắt mọi người. Nhưng Keane, với cá tính nóng nảy đã không thể “nhún mình” như người đồng đội cũ.
Keane đã thắng, và không nên tiếp tục "lèm bèm" nữa
HLV 42 tuổi của Ipswich Town trả lời trên ITV rằng Brian Clough mới là người thầy tuyệt vời nhất ông từng làm việc cùng. Nhưng điều đó không đúng. Trong cuốn tự truyện của chính mình, Keane từng cho thấy ông cũng chẳng ưa gì Clough. Hơn thế, thời kỳ đỉnh cao của cựu tiền vệ người Ireland cũng không phải khi ông còn chơi dưới quyền Clough tại Nottingham Forest.
Một ngày sau khi cuốn tự truyện của Ferguson được xuất bản, trong lúc chính “ông già gân” đang ngồi trên khán đài, các CĐV đã hô vang tên Keane. Thông điệp thật rõ ràng: Họ biết ơn và kính trọng Fergie, nhưng họ cũng nhớ người cựu đội trưởng vĩ đại. Ở thời khắc đó, Keane đã là người chiến thắng. Mọi phát biểu hay tranh cãi lúc này sẽ chỉ khiến hình tượng của ông bị giảm sút trong mắt người hâm mộ mà thôi.