Điểm sáng chói lọi nhất mà Chelsea thể hiện được từ đầu mùa, chính là chiến thắng 2-1 trước Man City trên sân nhà. Tuy nhiên, sự thiếu ổn định mà họ tạo ra trong 5 tháng qua lại làm chiến công đó có phần mờ nhạt đi. 3 thất bại của The Blues đến thời điểm này (trước Everton, Newcastle và Stoke) đều diễn ra như được “đặt lịch”, rất đều đặn: lần lượt ở vòng 4, vòng 10 và vòng 15. Khi mà các CĐV của đội chủ sân Stamford Bridge cảm thấy đội bóng của họ đang đi vào đúng đường ray thì họ lại trật bánh một cách lãng xẹt. Đó không phải là cách của Mourinho!
Những gì Mourinho mang đến cho Chelsea ở nhiệm kỳ đầu của ông tại Chelsea là ở một đẳng cấp khác. Khi đó, Chelsea giống một cỗ máy được lập trình một cách hoàn hảo. Trục dọc Cech - Terry - Lampard - Drogba tạo cảm hứng và động lực cho tất cả những vị trí còn lại trên sân. Tất cả họ đều có thể lao lên tấn công khi cần thiết, và cũng có thể lùi sâu tham gia phòng ngự khi cần tử thủ. Đó là thứ bóng đá không phụ thuộc, thể hiện tinh thần đoàn kết và kỷ luật cực cao. Điều này rõ ràng chỉ được tạo nên khi trong tay Mourinho có đủ những quân bài “đặc biệt” như chính HLV này. Tuy nhiên, mọi thứ chỉ còn là những ngày đã cũ.
Ở lần trở lại này, Mourinho “thừa hưởng” một đội hình có phần chắp vá của HLV tạm quyền Rafa Benitez để lại. Nhiệm vụ của HLV người Bồ vẫn không khác so với lần đầu nhậm chức là mấy: mang đến thứ bóng đá quyến rũ mà ông chủ Abramovich mong đợi, hoặc ít ra, là tái lập thành tích ở nhiệm kỳ đầu. Sau khi bắt tay vào việc, có lẽ Mourinho mới cảm thấy đây đang là một nhiệm vụ “khó nhằn”.
Chelsea dưới thời Mourinho ở mùa giải năm nay đã khác xưa rất nhiều. Họ vẫn chơi tấn công rực lửa (33 bàn thắng từ đầu mùa, nằm trong Top 5 những đội ghi bàn nhiều nhất), tuy nhiên, hàng thủ lại không còn được chắc chắn như xưa (đã lọt lưới 18 bàn). Lối chơi của The Blues hiện tại không còn là một sự đồng đều, mà dựa chủ yếu vào hàng tiền vệ (19 bàn từ đầu mùa), trong khi hàng công xem như “vứt đi”. Một khi mất đi sự cân bằng, thật khó để “Người đặc biệt” duy trì được sự thăng bằng, nói gì đến việc tạo được hưng phấn cho cả đội.
Không làm được gì thì phải kêu. Chứ sao mà Mourinho xỏ giày vào sân làm hộ công việc của Torres, Demba Ba hay Eto’o được!