Hình ảnh Manchester City vô địch League Cup, danh hiệu đầu tiên của họ mùa này mà HLV Manuel Pellegrini hy vọng sẽ là nền tảng cho một cú ăn ba ở trong nước, và có thể cả cú ăn tư vô tiền khoáng hậu, càng khắc sâu thêm những đau khổ của Man United, nhiều khả năng sẽ có một mùa giải trắng tay tủi hổ.
Everton, CLB cũ của HLV David Moyes, giành chiến thắng 1-0 trên sân nhà trước West Ham để vượt qua chính Man United trên bảng xếp hạng. Trong khi đó, đội bóng áo đỏ rơi xuống thứ 7 ở Premier League, còn Tottenham đã hơn nhà vô địch 8 điểm ở vị trí thứ 5 với chiến thắng cũng 1-0 trước Cardiff City và Liverpool tiếp tục nuôi hy vọng vô địch đến bất ngờ với họ bằng cách hạ gục Southampton 3-0 ở St Mary’s.
Đội chủ sân Anfield giờ đã hơn kình địch lâu đời của họ 14 điểm, một khoảng cách rất ấn tượng nếu biết rằng họ đã kém Man United của Sir Alex Ferguson tới 28 điểm vào cuối mùa trước. Ngoài câu chuyện đình đám về cú húc đầu của HLV Alan Pardew, chiến thắng 4-1 của Newcastle trước Hull City đã giúp đội bóng vùng Tyneside chỉ còn kém Man United 2 điểm. Chỉ có thất bại 0-1 của Arsenal trước Stoke City, nơi Man United cũng đã vấp ngã gần đây, là tin tốt hiếm hoi cho Moyes, nhưng ngay cả như thế, đội bóng của Arsene Wenger vẫn hơn 14 điểm so với CLB áo đỏ thành Manchester.
Rồi còn Chelsea, đã củng cố ngôi đầu với chiến thắng 3-1 trước Fulham ở Craven Cottage. Việc Everton xếp trên Man United là đặc biệt khó chịu với Moyes. Liverpool đã ở ngoài tầm với ngay trong mùa giải đầu tiên mà Ferguson giải nghệ và Man City có danh hiệu đầu tiên càng khiến các CĐV thêm buồn bã. Nhưng chính vị trí đầu bảng của Chelsea mới nêu ra những câu hỏi khó trả lời nhất cho cuộc chuyển giao tại Old Trafford.
Jose Mourinho đã nói rất nhiều về việc ông được yêu mến ở Chelsea ra sao, tự gọi mình là người hạnh phúc, nhưng có lẽ ông đã không từ chối cơ hội được dẫn dắt Man United nếu nhận được đề nghị từ đích thân Ferguson. Thay vì thế, đội bóng áo đỏ đã chỉ định sai người. Để tiện so sánh, Man United đang kém Chelsea 18 điểm, khoảng cách của 6 trận thắng, trong trường hợp Chelsea thua 6 trận liên tiếp.
Tất nhiên, các kết quả là quan trọng nhất, và trong khi Moyes đang loay hoay không lối thoát, thì Mourinho đã nắm lấy thế chủ động và giở lại trò tâm lý cũ mèm, nhưng luôn hiệu quả của ông. HLV người BĐN vào cuối tuần đã nói về việc Chelsea không thể thắng cả 10 trận còn lại của họ ra sao, và “quyền quyết định” vẫn nằm trong tay Man City thế nào. Nhưng chúng ta đều đã nghe những lời như thế trước kia. Hơn ai hết, Mourinho hiểu rõ rằng Chelsea có cơ hội vàng để đến đích đầu tiên và nếu làm được, đây sẽ là chiến tích tuyệt vời nhất với ông.
Man United đúng là đang trong quá trình chuyển giao với nhiều điểm yếu cố hữu đã tồn tại trong đội hình suốt những năm cuối của thời Ferguson, nhưng Mourinho cũng không nằm trên một chiếc giường trải hoa hồng tại Stamford Bridge. Không sai, Man United đã làm hơn sức họ mùa trước và chiến thắng một cách đáng ngạc nhiên, trong khi Man City và Chelsea tự thua nhiều hơn là bị đánh bại. Điều đó giúp Mourinho luôn có thể làm tốt hơn, trong khi Moyes sẽ phải chứng kiến sự sa sút. Nhưng trong khi nhiều người tin Mourinho sẽ ít ra là hoàn thành nhiệm vụ, rất ít người lại đoán được Moyes có thể làm Man United sa sút đến thế.
Bỏ qua những tiểu tiết, có rất nhiều điểm tương đồng giữa đội hình mà Mourinho thừa kế ở Chelsea so với những gì Ferguson để lại cho Moyes. Trước hết, cả hai CLB có những đội trưởng lớn tuổi mắc hàng loạt chấn thương. John Terry, 33 tuổi và 14 tháng lớn hơn Nemanja Vidic, không thể hoàn tất bài tập thể lực năm bước theo yêu cầu của Rafael Benitez, người tiền nhiệm của Mourinho, và cho tới trước khi mùa này bắt đầu, bị coi là đã hết hạn sử dụng.
Nhưng anh đã hồi sinh mạnh mẽ cùng Mourinho. Terry thậm chí là trung vệ xuất sắc nhất giải mùa này và đang quyết tâm gắn bó thêm một năm nữa cùng Stamford Bridge. Ngược lại, Vidic chơi bóng như anh đã 42, chứ không phải 32 tuổi, và tuyên bố tháng trước về việc rời Old Trafford khi hợp đồng hiện giờ đáo hạn vào cuối mùa. Với Terry và Gary Cahill, Mourinho hình thành một cặp trung vệ cực kỳ lợi hại, giúp ông chơi thứ bóng đá chặt chẽ đã làm Người đặc biệt nổi tiếng lâu nay. Moyes, trong khi đó, thay đổi xoành xoạch các cặp trung vệ của Man United (một phần vì chấn thương), gây ra sự xói mòn lòng tin ở họ.
Lo ngại về tình trạng sa sút phong độ của Ashley Cole, hậu vệ trái đã 33 tuổi, Mourinho chuyển Cesar Azpilicueta từ hậu vệ phải sang bên trái, và kết quả thật mỹ mãn. Trong khi đó, chứng kiến Patrice Evra, hậu vệ trái 32 tuổi của ông, kiệt sức vì một lịch thi đấu quá khắc nghiệt, Moyes vẫn tiếp tục sử dụng cầu thủ người Pháp, trong khi ở Rafael Da Silva, ông có một hậu vệ cánh đa năng đáng được thử nghiệm ít ra là một lần.
Mourinho than phiền về việc ông không có một tay săn bàn hàng đầu trong đội hình, nhưng ông đã nghĩ ra một hệ thống để thích nghi với hạn chế đó và tận dụng tối đa những gì có thể từ Samuel Eto’o và Fernando Torres. Bất chấp những chỉ trích, họ cũng chỉ ghi kém bộ đôi được ca tụng rất nhiều của Man United, Robin van Persie và Wayne Rooney, 7 bàn (17 so với 24 bàn) mùa này. Bù đắp vào đó, Chelsea có bộ ba tiền vệ công lợi hại Eden Hazard, Oscar, Willian và Andre Schuerrle.
Man United không hề thiếu những cầu thủ sáng tạo như thế, với Rooney, Adnan Januzaj, Shinji Kagawa và người vừa mới tới, Juan Mata. Van Persie là một tay săn bàn thượng thặng mà Mourinho sẽ rất muốn có. Thậm chí, mẫu tiền đạo tinh quái như Javier Hernandez cũng đang là mơ ước của HLV người BĐN lúc này. Hơn thế, Man United còn có một Danny Welbeck trẻ trung, mạnh mẽ và không thiếu tài năng, nhưng họ vẫn nhợt nhạt, cạn kiệt ý tưởng và hoàn toàn lạc lối.
Những ca thán của đội bóng áo đỏ về hàng tiền vệ rất khó thông cảm khi mà Moyes đã có trọn 2 kỳ chuyển nhượng để tăng cường những khu vực mà ông thấy cần. Mourinho cũng để tuột cơ hội đưa về một tiền đạo đẳng cấp trong mùa hè, rồi một lần nữa trong mùa đông, nhưng những sự bổ sung của ông đều rất hợp lý và hiệu quả. Đặc biệt, hợp đồng đưa về Nemanja Matic từ Benfica vào tháng 1 chính là tuyên bố hùng hồn cho thấy bạn vẫn có thể mua một tiền vệ trung tâm chất lượng vào giữa mùa bóng ra sao.
Người ta nói nhiều về việc Moyes là sự tiếp nối của truyền thống Man United, là người được lựa chọn bởi Ferguson. Nhưng trừ quốc tịch, lòng trung thành với một CLB duy nhất và sự tin tưởng các cầu thủ trẻ, không còn gì giống nhau giữa họ. Thật ra, chính Mourinho mới là người kế thừa xứng đáng ở Old Trafford, nếu ông được lựa chọn.
Hãy thử so sánh Mourinho và Ferguson. Những điểm mạnh của HLV người Scotland là gì? Ông cực kỳ quyết đoán, sẵn sàng chấp nhận rủi ro, không thương xót, một bậc thầy quản trị nhân sự và tạo ra động lực và là một người chiến thắng. Mourinho cũng thế. Quyết định bán đi Mata hồi tháng 1 của HLV người BĐN nói lên tất cả. Ferguson cũng sẽ làm như thế, và đã làm như thế rất nhiều lần.
Vướng mắc duy nhất còn lại có lẽ là vấn đề phong cách bóng đá, nhưng đó cũng chỉ là lo lắng hão huyền. Những đội bóng của Ferguson được nhớ tới không phải vì chơi đẹp, mà bởi tinh thần chiến đấu và những chiến thắng. Thử hỏi, phong cách của Man United thời đỉnh cao của họ giống với những đội bóng của Mourinho hơn, hay là với đội bóng bây giờ của Moyes hơn?
Tương tự là định kiến về việc Mourinho sẽ ra đi sau vài năm. Mà ngay cả như thế thì có vấn đề gì? 27 năm rưỡi của Ferguson ở Man United là có một không hai trong lịch sử, và không thể chờ đợi điều đó lặp lại. 3-4 năm, một vài danh hiệu nữa là đủ cho thời kỳ chuyển giao hậu Ferguson, còn tương lai xa hơn nữa thì ai mà biết được?
Mourinho nhiều khả năng sẽ vô địch Premier League mùa này, trong khi Old Trafford sẽ phải chứng kiến điều đó cùng David Moyes.
Đội chủ sân Anfield giờ đã hơn kình địch lâu đời của họ 14 điểm, một khoảng cách rất ấn tượng nếu biết rằng họ đã kém Man United của Sir Alex Ferguson tới 28 điểm vào cuối mùa trước. Ngoài câu chuyện đình đám về cú húc đầu của HLV Alan Pardew, chiến thắng 4-1 của Newcastle trước Hull City đã giúp đội bóng vùng Tyneside chỉ còn kém Man United 2 điểm. Chỉ có thất bại 0-1 của Arsenal trước Stoke City, nơi Man United cũng đã vấp ngã gần đây, là tin tốt hiếm hoi cho Moyes, nhưng ngay cả như thế, đội bóng của Arsene Wenger vẫn hơn 14 điểm so với CLB áo đỏ thành Manchester.
Rồi còn Chelsea, đã củng cố ngôi đầu với chiến thắng 3-1 trước Fulham ở Craven Cottage. Việc Everton xếp trên Man United là đặc biệt khó chịu với Moyes. Liverpool đã ở ngoài tầm với ngay trong mùa giải đầu tiên mà Ferguson giải nghệ và Man City có danh hiệu đầu tiên càng khiến các CĐV thêm buồn bã. Nhưng chính vị trí đầu bảng của Chelsea mới nêu ra những câu hỏi khó trả lời nhất cho cuộc chuyển giao tại Old Trafford.
Jose Mourinho đã nói rất nhiều về việc ông được yêu mến ở Chelsea ra sao, tự gọi mình là người hạnh phúc, nhưng có lẽ ông đã không từ chối cơ hội được dẫn dắt Man United nếu nhận được đề nghị từ đích thân Ferguson. Thay vì thế, đội bóng áo đỏ đã chỉ định sai người. Để tiện so sánh, Man United đang kém Chelsea 18 điểm, khoảng cách của 6 trận thắng, trong trường hợp Chelsea thua 6 trận liên tiếp.
Tất nhiên, các kết quả là quan trọng nhất, và trong khi Moyes đang loay hoay không lối thoát, thì Mourinho đã nắm lấy thế chủ động và giở lại trò tâm lý cũ mèm, nhưng luôn hiệu quả của ông. HLV người BĐN vào cuối tuần đã nói về việc Chelsea không thể thắng cả 10 trận còn lại của họ ra sao, và “quyền quyết định” vẫn nằm trong tay Man City thế nào. Nhưng chúng ta đều đã nghe những lời như thế trước kia. Hơn ai hết, Mourinho hiểu rõ rằng Chelsea có cơ hội vàng để đến đích đầu tiên và nếu làm được, đây sẽ là chiến tích tuyệt vời nhất với ông.
Man United đúng là đang trong quá trình chuyển giao với nhiều điểm yếu cố hữu đã tồn tại trong đội hình suốt những năm cuối của thời Ferguson, nhưng Mourinho cũng không nằm trên một chiếc giường trải hoa hồng tại Stamford Bridge. Không sai, Man United đã làm hơn sức họ mùa trước và chiến thắng một cách đáng ngạc nhiên, trong khi Man City và Chelsea tự thua nhiều hơn là bị đánh bại. Điều đó giúp Mourinho luôn có thể làm tốt hơn, trong khi Moyes sẽ phải chứng kiến sự sa sút. Nhưng trong khi nhiều người tin Mourinho sẽ ít ra là hoàn thành nhiệm vụ, rất ít người lại đoán được Moyes có thể làm Man United sa sút đến thế.
Bỏ qua những tiểu tiết, có rất nhiều điểm tương đồng giữa đội hình mà Mourinho thừa kế ở Chelsea so với những gì Ferguson để lại cho Moyes. Trước hết, cả hai CLB có những đội trưởng lớn tuổi mắc hàng loạt chấn thương. John Terry, 33 tuổi và 14 tháng lớn hơn Nemanja Vidic, không thể hoàn tất bài tập thể lực năm bước theo yêu cầu của Rafael Benitez, người tiền nhiệm của Mourinho, và cho tới trước khi mùa này bắt đầu, bị coi là đã hết hạn sử dụng.
Nhưng anh đã hồi sinh mạnh mẽ cùng Mourinho. Terry thậm chí là trung vệ xuất sắc nhất giải mùa này và đang quyết tâm gắn bó thêm một năm nữa cùng Stamford Bridge. Ngược lại, Vidic chơi bóng như anh đã 42, chứ không phải 32 tuổi, và tuyên bố tháng trước về việc rời Old Trafford khi hợp đồng hiện giờ đáo hạn vào cuối mùa. Với Terry và Gary Cahill, Mourinho hình thành một cặp trung vệ cực kỳ lợi hại, giúp ông chơi thứ bóng đá chặt chẽ đã làm Người đặc biệt nổi tiếng lâu nay. Moyes, trong khi đó, thay đổi xoành xoạch các cặp trung vệ của Man United (một phần vì chấn thương), gây ra sự xói mòn lòng tin ở họ.
Lo ngại về tình trạng sa sút phong độ của Ashley Cole, hậu vệ trái đã 33 tuổi, Mourinho chuyển Cesar Azpilicueta từ hậu vệ phải sang bên trái, và kết quả thật mỹ mãn. Trong khi đó, chứng kiến Patrice Evra, hậu vệ trái 32 tuổi của ông, kiệt sức vì một lịch thi đấu quá khắc nghiệt, Moyes vẫn tiếp tục sử dụng cầu thủ người Pháp, trong khi ở Rafael Da Silva, ông có một hậu vệ cánh đa năng đáng được thử nghiệm ít ra là một lần.
Mourinho than phiền về việc ông không có một tay săn bàn hàng đầu trong đội hình, nhưng ông đã nghĩ ra một hệ thống để thích nghi với hạn chế đó và tận dụng tối đa những gì có thể từ Samuel Eto’o và Fernando Torres. Bất chấp những chỉ trích, họ cũng chỉ ghi kém bộ đôi được ca tụng rất nhiều của Man United, Robin van Persie và Wayne Rooney, 7 bàn (17 so với 24 bàn) mùa này. Bù đắp vào đó, Chelsea có bộ ba tiền vệ công lợi hại Eden Hazard, Oscar, Willian và Andre Schuerrle.
Man United không hề thiếu những cầu thủ sáng tạo như thế, với Rooney, Adnan Januzaj, Shinji Kagawa và người vừa mới tới, Juan Mata. Van Persie là một tay săn bàn thượng thặng mà Mourinho sẽ rất muốn có. Thậm chí, mẫu tiền đạo tinh quái như Javier Hernandez cũng đang là mơ ước của HLV người BĐN lúc này. Hơn thế, Man United còn có một Danny Welbeck trẻ trung, mạnh mẽ và không thiếu tài năng, nhưng họ vẫn nhợt nhạt, cạn kiệt ý tưởng và hoàn toàn lạc lối.
Những ca thán của đội bóng áo đỏ về hàng tiền vệ rất khó thông cảm khi mà Moyes đã có trọn 2 kỳ chuyển nhượng để tăng cường những khu vực mà ông thấy cần. Mourinho cũng để tuột cơ hội đưa về một tiền đạo đẳng cấp trong mùa hè, rồi một lần nữa trong mùa đông, nhưng những sự bổ sung của ông đều rất hợp lý và hiệu quả. Đặc biệt, hợp đồng đưa về Nemanja Matic từ Benfica vào tháng 1 chính là tuyên bố hùng hồn cho thấy bạn vẫn có thể mua một tiền vệ trung tâm chất lượng vào giữa mùa bóng ra sao.
Người ta nói nhiều về việc Moyes là sự tiếp nối của truyền thống Man United, là người được lựa chọn bởi Ferguson. Nhưng trừ quốc tịch, lòng trung thành với một CLB duy nhất và sự tin tưởng các cầu thủ trẻ, không còn gì giống nhau giữa họ. Thật ra, chính Mourinho mới là người kế thừa xứng đáng ở Old Trafford, nếu ông được lựa chọn.
Hãy thử so sánh Mourinho và Ferguson. Những điểm mạnh của HLV người Scotland là gì? Ông cực kỳ quyết đoán, sẵn sàng chấp nhận rủi ro, không thương xót, một bậc thầy quản trị nhân sự và tạo ra động lực và là một người chiến thắng. Mourinho cũng thế. Quyết định bán đi Mata hồi tháng 1 của HLV người BĐN nói lên tất cả. Ferguson cũng sẽ làm như thế, và đã làm như thế rất nhiều lần.
Vướng mắc duy nhất còn lại có lẽ là vấn đề phong cách bóng đá, nhưng đó cũng chỉ là lo lắng hão huyền. Những đội bóng của Ferguson được nhớ tới không phải vì chơi đẹp, mà bởi tinh thần chiến đấu và những chiến thắng. Thử hỏi, phong cách của Man United thời đỉnh cao của họ giống với những đội bóng của Mourinho hơn, hay là với đội bóng bây giờ của Moyes hơn?
Tương tự là định kiến về việc Mourinho sẽ ra đi sau vài năm. Mà ngay cả như thế thì có vấn đề gì? 27 năm rưỡi của Ferguson ở Man United là có một không hai trong lịch sử, và không thể chờ đợi điều đó lặp lại. 3-4 năm, một vài danh hiệu nữa là đủ cho thời kỳ chuyển giao hậu Ferguson, còn tương lai xa hơn nữa thì ai mà biết được?
Mourinho nhiều khả năng sẽ vô địch Premier League mùa này, trong khi Old Trafford sẽ phải chứng kiến điều đó cùng David Moyes.