1. Đó là ngày 22/10/2003, Marseille gặp Porto tại Champions League và Didier Drogba gặp Jose Mourinho lần đầu tiên. “Gã khổng lồ mang áo số 11 đó ghi bàn và biến các khán đài thành một quả cầu lửa” - Mourinho nhớ lại, và trong giờ nghỉ, ông gặp Drogba trong đường hầm: “Tôi không có đủ tiền để mua cậu, nhưng cậu có người anh em họ nào ở Bờ Biển Ngà chơi bóng được như cậu không?”.
Drogba cười, khoác vai Mourinho và trả lời: “Một ngày nào đó ông sẽ được tới một CLB đủ tiền để mua tôi”.
Anh không ngờ rằng ngày ấy đến rất nhanh, khi chỉ hơn nửa năm sau, Mourinho đã ở cái “CLB đủ tiền” ấy, Chelsea. Đó là thời mà Roman Abramovich ký séc cho mọi ngôi sao ông ta có thể mua. Nhưng Drogba đâu đã là ngôi sao? Anh mới đá hay đúng một mùa tại Marseille. “Ngay lập tức có những người bày tỏ sự hoài nghi” - Mourinho kể lại - “Tại sao là cậu này? Có hay thật không? Có hòa nhập được không?”.
Đó là những điều được kể lại trong hồi ký của Drogba. Chuyện sau đó, khi Drogba đến London, đã đi vào lịch sử và không cần thiết phải kể lại nữa. Nhưng nhớ lại lần đầu Mourinho và Drogba gặp nhau, để thấy lại một phẩm chất nữa của HLV người Bồ Đào Nha: ông luôn có một kế hoạch trong đầu.
Việc chọn một cầu thủ chưa phải ngôi sao từ gần một năm trước, khi thậm chí chưa nhận lời Chelsea, cương quyết mua anh ta dù trái với chính sách của CLB khi đó (ông có thể mua thêm một tên tuổi như Mutu và Kezman khác, Abramovich sẽ thuận lòng), thể hiện khả năng tính toán kỹ lưỡng của người đàn ông này.
2. Rất khó tin rằng Jose Mourinho không có sẵn một Didier Drogba nào đó trong đầu khi đặt chân đến Chelsea lần thứ hai. Rất khó tin rằng cầu thủ mà ông chuẩn bị trong đầu ấy là Samuel Eto’o, người mà ông nghi là gian lận tuổi, và không gì có thể phủ nhận anh đã qua thời đỉnh cao từ lâu.
Nhưng tất nhiên việc chuyển nhượng ở Chelsea bây giờ khác với cái “thuở hồng hoang” năm 2004. Chelsea không tỏ thái độ quyết liệt nào trong việc mua Wayne Rooney, người mà rất có thể chính là “kế hoạch Drogba” của Mou. Họ hỏi anh vài lần, với mức giá trên dưới 25 triệu bảng. 25 triệu bảng cho Rooney?
Mourinho vẫn phải dùng, phải động viên và khen ngợi Fernando Torres theo cái cách những người tiền nhiệm đã làm. Suốt 2 kỳ chuyển nhượng, không thấy ông đưa một “Drogba mới” nào về Stamford Bridge, thay vào đó, là những lời gắng gượng tin tưởng Torres và Eto’o. Cho tới mãi gần đây, khi (dường như không thể chịu nổi nữa) Mourinho nói thật: “Tôi không có tiền đạo nào biết ghi bàn”.
3. Nếu Chelsea vấp ngã trong hành trình về đích lúc này, thì ai cũng hiểu vấn đề phát sinh từ đâu: chính là hàng tiền đạo, nơi không có một chân sút nào chơi hay kể từ đầu mùa. Và đó có thể không hẳn là lỗi của Jose Mourinho.
Nếu Chelsea có thể vô địch mà không cần tiền đạo giỏi, thì họ vẫn sẽ phải tìm mua một người như thế. Hoặc là lại trầy trật đá và hy vọng Hazard “lên đồng” mỗi tuần.
Người ta đang nói rất nhiều tới khả năng Chelsea sẽ mua Robin van Persie. Nhưng đó có phải là một Drogba hay sẽ là một Shevchenko - vốn là một “Fernando Torres đời đầu” - cũng được mua về và bị ép dùng vì giá quá đắt.
Sẽ rất thú vị khi chờ đợi ngày quyết định chức vô địch, chờ đợi kỳ chuyển nhượng mùa Hè, để biết rằng Mourinho sẽ chiến thắng cái “nghịch cảnh tiền đạo” này, hay ông cũng lại một lần nữa trở thành nạn nhân của Abramovich như Ancelotti, Di Matteo và… chính ông 7 năm về trước?