Tiqui-taca, mô phỏng theo tiếng kêu tích tắc của đồng hồ - lấy kiểm soát bóng làm lẽ sống. Phòng ngự với bóng, tấn công với bóng và làm chủ trận đấu với bóng. Bây giờ, khi nhịp đập của tiqui-taca là bộ đôi Xavi - Iniesta không còn là bất khả xâm phạm, khi trách nhiệm sáng tạo thuộc về Cesc Fabregas thì sự cáo chung của một chiến thuật lỗi mốt cũng là điều dễ hiểu.
Báo chí Tây Ban Nha đã tỏ ra ngạc nhiên, nhưng HLV Martino thì không. Ông hiểu rõ mình đang làm gì và bản thân ông cũng không có trách nhiệm phải bảo tồn thứ di sản của người tiền nhiệm. Và kết quả trên sân đang chứng tỏ cuộc cải cách của Martino là cần thiết. 4-0 trước Vallecano, Barca có trận thắng thứ 5 liên tiếp tại La Liga kể từ đầu mùa. Lịch sử góp tiếng nói: 5 lần gần nhất thắng 5 trận đầu mùa, Barca đều vô địch sau đó.
Các cule muốn gì? Kiểm soát bóng nhiều rồi bị đối phương bất ngờ đánh úp sau các pha phản công hay chấp nhận mạo hiểm để mưu cầu chiến thắng? Trước Vallecano, cũng như các trận đã qua từ đầu mùa, khung thành Barca từng bao phen điêu đứng. Một cú đánh đầu cận thành, một quả phạt đền và không ít những cú sút xa buộc Victor Valdes phải trổ hết tài nghệ. Nhưng rốt cục thì Barca vẫn thắng. Vứt sang một bên sự thận trọng thường thấy, Barca băng mình vào cuộc chiến với thái độ sòng phẳng: chấp nhận bị tấn công nhưng tự tin mình sẽ ra đòn nặng hơn.
Chính HLV Paco Jemez của Vallecano cũng nhận ra sự khác biệt. Ông phát biểu, trên tư cách của một chứng nhân: “Barca trước đây không cho bạn thở, bây giờ thì bạn đã thở được rồi. Nhưng thở được không có nghĩa là sống được”.
Tranh biếm của tờ Sport
Barca của tiqui-taca chỉ có một cách tiếp cận trận đấu. Với Pep và Tito, trận đấu cũng chính thức kết thúc sau tiếng còi khai cuộc. Nhưng với Martino, đó mới là lúc mọi thứ khởi đầu. Khi Vallecano dồn ép và nhiều khả năng có được bàn mở tỷ số, Martino lập tức triển khai “kế hoạch B” với nhiều hơn những đường chuyền dài. Ông cũng nói sau trận: “Thỉnh thoảng đội bóng phải thay đổi thói quen để đưa bóng đến những khu vực khác trên sân. Tôi thật sự thích những gì đội nhà thể hiện trong hiệp 2”.
Hiệp 2 mà Martino nói có rất nhiều pha chồng biên. Từ một tình huống như thế, Cesc đã căng ngang cho Pedro lao vào đệm bóng ghi bàn nâng tỷ số lên 2-0. Những pha ghi bàn mang tính “phổ thông” ấy là điều gần như tuyệt chủng khi Barca mải mê đuổi theo tiqui-taca suốt những năm qua.
Bây giờ, tất cả những cảm xúc của bóng đá chợt sống lại cùng Martino. Cảm giác hồi hộp khi đối phương phản công, cảm giác chờ đợi điểm đến của những đường chuyền dài, sự mãnh liệt của những cú sút xa. Ngày xưa, trận đấu của Barca chỉ trôi theo một kịch bản với những đường ban bật đôi lúc rối rắm, bây giờ nó mở rộng tối đa cho những bất ngờ. Đấy là điều cần thiết, chí ít là cho các CĐV trung lập bởi chung quy, bóng đá chính là trò chơi của cảm xúc.