Gerardo Martino cuối cùng đã biết tại Pamplona thế nào là căn bệnh “Virus FIFA” thực thụ. Đấy không phải là thứ virus được soi dưới số kilomet và số phút được chơi mà là tinh thần thi đấu của các cầu thủ trong trận đấu vừa qua sau khi hoàn thành nghĩa vụ cùng các ĐTQG.
Phần lớn các cầu thủ này vào sân với tâm lý đây là một trận để dưỡng sức trước chặng đường cam go sắp tới, thi đấu thiếu cố gắng và có tâm lý chờ Leo Messi vào sân để giải quyết trận đấu. Nhưng cầu thủ xuất sắc nhất vẫn cũng là con người. Anh vừa hồi phục chấn thương và hai chục phút cuối là không đủ để anh xoay ngược tình thế của một đội bóng không muốn chơi bóng.
Mà đâu chỉ có các cầu thủ là đáng trách. Ngay cả HLV Martino trước trận đấu cũng tuyên bố “không quan tâm đến các kỷ lục” (nếu thắng Osasuna sẽ là sự khởi đầu tốt nhất trong lịch sử La Liga như đã nói ở trên). Vì thế mà trên sân khó có thể thấy một chiến binh áo đỏ-xanh nào chơi lăn xả, cống hiến tận lực như các trận đấu khác, ngoại trừ đội trưởng Carles Puyol “đói đá” và tiền đạo người Brazil, Neymar. Tất cả đều chơi để dưỡng sức, chờ đợi các trận đánh lớn trước Milan (tại Champions League) và Madrid (tại La Liga).
Neymar (ảnh) và Puyol là số ít cầu thủ Barcelona chơi nhiệt tình
Puyol xứng đáng được nói riêng. Anh chơi suốt 90 phút như một nhà vô địch sau bảy tháng dưỡng thương. Anh chạy không mệt mỏi, “đổ mồ hôi sôi nước mắt”, khác hẳn với những cầu thủ vừa trở về từ ĐTQG. Điều duy nhất có thể trách cứ Puyol là đội trưởng này đã không thét vào mặt các đồng đội: “các anh nên biết rằng đây là một trận đấu có ba điểm chính thức”.
Thật kỳ lạ, trong một trận đấu mà đối thủ hầu như không gây được bất cứ một sự đe dọa nào đáng kể tới khung thành của mình, Barcelona lại không thể ghi nổi một bàn, trong khi tỷ lệ từ đầu mùa bóng tới nay là 3,5 bàn/trận. Nếu đây không phải là Virus FIFA thì là cái gì nữa.
Ngay sau tiếng còi khai cuộc, Barca đã chơi với một thái độ thiếu quyết liệt đến mức có cảm giác ở hàng công duy nhất Neymar là người muốn công phá khung thành đối phương. Cả Pedro, Fabregas, Iniesta, Xavi đều chủ yếu chuyền bóng cho nhau chứ không muốn sút, còn Adriano dù sung sức cũng chơi hết sức nhạt nhòa.
Dần dần, Osasuna đã đưa trận đấu vào thế trận mình muốn, xua Barca xa vòng cấm địa và để cho các học trò của Martino chỉ còn cách chờ đợi sự tỏa sáng từ Messi. Nhưng sự trì trệ quá dài của toàn đội đã làm cho các đôi chân mệt mỏi của các cầu thủ không thể thanh thoát lên được. Một mình Messi chẳng thể làm được gì giữa vòng vây của một đội quân chơi phòng ngự có tổ chức và nhiều tầng lớp. Cú trượt chân đầu tiên của Barca ở mùa bóng này đã diễn ra như vậy, một cách không thể tránh khỏi.