FIFA dùng tiêu chí gì để đưa một HLV vào danh sách đề cử? Danh hiệu ư? Vậy thì Simeone phải thế chỗ Mourinho và Wenger chứ? Mourinho vừa trải qua năm tồi tệ nhất trong sự nghiệp, Wenger thì vẫn khao khát một danh hiệu sau 8 năm trắng tay liên tiếp. Còn Simeone đã có Cúp Nhà Vua. Chiếc cúp ấy được giành ngay tại thánh địa Bernabeu, trước chính Real của Mourinho, đối thủ mà họ không biết thắng suốt 14 năm qua. Đấy cũng là chiếc cúp quốc nội đầu tiên của Atletico kể từ năm 1996.
Sự xuất sắc của Simeone tiếp tục được duy trì cho đến tận lúc này dù Atletico đã mất đi cầu thủ hay nhất Radamel Falcao. Họ tiếp tục đánh bại Real tại Bernabeu (lần đầu thắng 2 trận liên tiếp trên sân Real) và đang so kè từng điểm với đội đầu bảng Barca nhờ vào khởi đầu tốt nhất lịch sử. Nếu những con số đó còn chưa đủ thuyết phục FIFA thì đúng là... bó tay thật.
Simeone đã vượt qua cột mốc 100 trận tại Atletico. Với 3 danh hiệu và tỷ lệ thắng 64%, cựu tiền vệ của Los Colchoneros đã nhanh chóng xác lập một chỗ đứng riêng biệt trong lịch sử CLB. Ông làm điều đó trong bối cảnh CLB đang nợ đầm đìa, không thể mang về những cái tên mà ông yêu cầu, buộc phải bán những người mà ông muốn giữ.
Simeone được fan Atletico yêu mến đã đành, ông cũng rất được hâm mộ bởi những fan trung lập. Họ dõi theo Atletico để xem đội bóng ấy thi đấu thế nào trong cuộc đua không cân sức với Real và Barca. Nhưng khi La Liga đi qua được 10 vòng, Los Colchoneros chưa hề bộc lộ chút gì yếu thế. Họ vẫn đang là đội bóng mạnh nhất thủ đô khi hơn Real 2 điểm và chỉ kém Barca 1 điểm. Họ chỉ sa chân ở vòng 9 khi để thua chủ nhà Espanyol, nhưng lập tức đứng dậy khi hạ Granara 2-1 trên sân đối phương. Lại là “song sát” Villa - Costa lên tiếng, mỗi người 1 bàn dù lần này chúng đều chỉ đến từ chấm 11 mét.
Sự thừa nhận của các fan dành cho “Robin Hood của La Liga” thiết nghĩ đã là một sự vinh danh cho Simeone. “Tata” Martino cùng đoàn binh hùng hậu không đánh bại được ông ở 2 trận Siêu Cúp mà phải nhờ đến luật bàn thắng sân khách. Carlo Ancelotti và CR7 đã thất bại trước ông. Ở Champions League, Atletico của ông toàn thắng cả 3 trận vòng bảng và đang rộng của vào vòng knock-out.
Nhưng Simeone không chỉ giỏi trên “mặt trận”, ông còn là một nhà hoạch định chiến lược tốt và là một người biết truyền cảm hứng. Lượng khán giả bình quân đến Vicente Calderon cao hơn 7% từ ngày ông đến, các cầu thủ trẻ (Koke, Oliver Torres) dần được tạo điều kiện tỏa sáng và những cầu thủ giỏi như Arda Turan hay Costa đã vụt trở thành những ngôi sao thực sự.
Bạn có nghĩ là Simeone buồn bã vì không có tên trong danh sách 10 ứng viên của FIFA? Không, trái lại ông còn vui. Simeone chưa một lần bình luận về triển vọng vô địch, chưa một lần lên gân, chưa hô hào gì cả. Âm thầm tiến bước, Atletico vẫn đang rất đáng sợ khi họ nhún nhường.