Luis Figo vừa có một tiết lộ rất đáng chú ý: chính Perez là người đã đẩy anh ra khỏi Bernabeu. Tất nhiên chính anh là người có quyết định cuối cùng trong việc chuyển nhượng sang Inter Milan, nhưng khi ấy tiền vệ người Bồ Đào Nha biết Bernabeu đã không còn chỗ cho mình nữa. Không cam phận người thừa, anh đành phải ra đi.
Đấy quả là một sự thật nghiệt ngã cho Figo bởi năm 2001. Chính Perez là người đã trải thảm mang anh về Madrid từ kình địch Barca với bản hợp đồng tranh cãi nhất nhì trong lịch sử bóng đá thế giới. Figo là người giúp ông thắng trong cuộc tranh cử với chủ tịch Lorenzo Sanz khi ấy đang được yêu thích, Figo là Galactico đầu tiên trong chiến dịch hao tốn rất nhiều tiền của. Figo, trong chừng mực nào đó, phải được xem như một biểu tượng của triều đại Perez.
Nhưng rốt cục, chính Perez là người đẩy anh đi. Ở Barcelona có văn hóa gia đình, văn hóa chính trị, nhưng ở Madrid, như Perez bình luận: “Chỉ có văn hóa chiến thắng mà thôi”. Tất cả những gì Perez nghĩ là đi ngược lại với văn hóa ấy đều sẽ bị loại bỏ.
Figo không phải là trường hợp duy nhất bị Perez đối xử theo kiểu cạn tàu ráo máng. Trước anh đã có Vicente del Bosque và Fernando Hierro, những sự ra đi mà báo chí đã đồn là có bóng dáng của Raul Gonzalez - người khi ấy đang muốn có một vai trò lớn hơn trong phòng thay đồ của Real.
Figo thấm thía cách "đối nhân xử thế" của chủ tịch Perez
Del Bosque là kiến trúc sư của 2 chức vô địch Champions League, một trong những HLV vĩ đại nhất CLB và đã gắn bó gần như cả đời với CLB Hoàng gia, từ cầu thủ cho đến HLV đội trẻ. Fernando Hierro khi ấy đã ở Bernabeu được 14 năm, cùng Real 4 lần giương cao 3 Cúp Champions League và 5 Cúp La Liga. Raul có thể làm cuộc lật đổ lịch sử ấy không nếu Perez không chấp nhận?
Rồi số phận của Raul thế nào thì ai cũng thấy? Khi Mourinho xuất hiện, Raul và người bạn thân Guti, một công thần khác, phải mau chóng tìm cho mình một CLB mới. Sự vĩ đại và tầm ảnh hưởng của Raul lên lịch sử Real thiết nghĩ không cần phải nói lại nữa.
Khi Raul trở lại Bernabeu cho một trận giao hữu chia tay mới đây, anh phát hiện ra người thay thế mình mang băng thủ quân là Iker Casillas cũng lâm vào tình huống tương tự. Cống hiến nhiều, tận tụy, thâm niên nhưng vẫn có thể bị gạt bỏ như thường. Roma không đối xử với Totti, Barca không đối xử với Puyol, Milan không đối xử với Maldini như thế cho dù họ có sa sút đến bao nhiêu đi nữa. Huống chi phong độ của Raul tại Schalke, của Casillas những trận hiếm hoi được thi đấu không hề tệ, trái lại là khác.
Perez là một chủ tịch vĩ đại, ông đã làm được những điều phi thường cho Real, trong đó có việc biến Real thành một CLB tầm tầm trong BXH kiếm tiền vọt lên thành thương hiệu số 1, vượt qua cả “cá mập” Man United. Nhưng việc CLB đang đánh mất những bản sắc vốn có, việc phủ nhận tầm ảnh hưởng và vai trò của các tượng đài chính là một phần lỗi của ông. Ông mải mê chạy theo những cái mới, phá hết kỷ lục này đến kỷ lục nọ, mua hết siêu sao này đến siêu sao kia mà phần nào bỏ qua những giá trị nền tảng.
Nếu Casillas ra đi, nhân dạng của Real sẽ là gì? Khi ấy Real khác gì những CLB mới nổi như Man City, PSG hay Monaco?