Thay Mourinho cầm quân là công việc khó khăn. Khi ông rời Porto, Chelsea và Inter, nơi ấy trần ngập những giọt nước mắt. Khi Mourinho rời Real, ông để lại một di sản còn hỗn độn hơn nhiều so với những CLB trước. Ngay cả những CĐV lạc quan nhất cũng nghĩ là nhà cầm quân người Italia phải cần nhiều thời gian để thiết lập lại trật tự tại Real, tạo lại mối liên kết với đã mất với cánh truyền thông và khó khăn nhất là thổi vào Real một lối chơi mới, đoạn tuyệt với cách chơi phòng ngự phản công đã ăn sâu bám rễ suốt 3 năm dưới thời Mourinho.
Cho đến lúc này, Ancelotti đang làm rất tốt những mục tiêu ấy. Sau bước khởi đầu khó khăn, mọi thứ đang dần vào guồng. Trận El Clasico thất bại trên sân Nou Camp được xem là thời khắc tồi tệ nhất của Ancelotti từ khi sang Real, nhưng từ cột mốc ấy, bình minh đã ló rạng. Real đi một lèo 26 trận bất bại trên mọi đấu trường, vào chung kết Cúp Nhà vua và độc chiếm ngôi đầu bảng lần đầu tiên sau 2 năm.
Sau trận Real thắng trước Elche, các nhà cái cũng lần đầu tiên đưa Real lên làm ứng viên số 1 cho chức vô địch. Đấy cũng là trận đấu minh chứng cho khả năng kiểm soát tình hình rất tốt của Ancelotti. Người mở tỷ số và ấn định tỷ số là Asier Illarramendi và Isco, vốn là những cầu thủ dự bị và chỉ được dùng với mục đích xoay vòng cho các trụ cột. Bây giờ khi nói về xoay vòng, cả Gerardo Martino và Diego Simeone đều phải ngưỡng mộ HLV người Italia. Cách ông ứng phó với việc Cristiano Ronaldo bị treo giò cũng rất tuyệt vời.
Việc Iker Casillas trở lại khung gỗ trận gặp Schalke tới đây cũng cho thấy cách quản lý tài tình của Ancelotti. Ông vẫn dùng Diego Lopez như Mourinho, nhưng đồng thời vẫn làm cho Iker Casillas cảm thấy mình quan trọng, qua đó giữ được bầu không khí tích cực trong phòng thay quần áo. Sergio Ramos không còn làm mình làm mẩy như thời Mourinho nữa.
Việc ông đưa Zinedine Zidane về làm trợ lý được đánh giá là một nước cờ tuyệt vời. Cũng giống như Clarence Seedorf tại AC Milan, Zidane có tiếng nói rất lớn với các cầu thủ Real vì nhiều người trong số họ từng xem tiền vệ người Pháp là thần tượng. Ancelotti không sợ Zidane tranh giành tầm ảnh hưởng như Mourinho từng lo ngại. Ông tận dụng tầm ảnh hưởng của Zizou, ngược lại ông để cho Zizou học cách quản lý và điều khiển trận đấu để chuẩn bị hành trang cho ngày ra “làm riêng”. Đấy là mối quan hệ lành mạnh và bình đẳng.
Với Zidane trên sân, Real đã vô địch Champions League hơn 10 năm trước để gần như khép lại một giai đoạn vàng son. Với Zidane trên ghế huấn luyện, những điều tốt đẹp nhất hứa hẹn vẫn còn nhiều phía trước.