Vâng, quả là định mệnh đã rất khéo an bài. Đầu mùa bóng này, AC Milan mượn Fernando Torres. Atletico chiêu mộ Alessio Cerci. Đến giữa mùa thì cả 2 đều chán tiền đạo của mình là nảy sinh ý đổi người cho nhau. Lá thăm cũng tình cờ đưa Real và Atletico sớm chạm trán nhau ở vòng 1/8. Thế là Torres trở lại, gặp ngay lúc Mario Mandzukic đang bị chấn thương, trận đấu tiên trong ngày trở lại chính là một trận derby.
Khi Torres bước trở lại sân vận động của những ngày cũ, có sơ sơ... gần 5 vạn người gào tên anh. Họ không coi anh là một kẻ thất bại trở về mà đón anh như một vị vua, với tất cả uy nghiêm và hào quang thuở trước. Hai tờ báo lớn AS và Marca, dù là thân Real, vẫn dành mỗi tờ 8 trang chỉ để viết về ngày về của Torres. Đừng nói là Torres không chịu áp lực nào, ngàn cân thì có.
Torres không chỉ là thần tượng của các CĐV Atletico mà là của chính các cầu thủ Atletico trong đội hình hiện nay nữa. Bất kỳ ai đã khoác áo Los Colchoneros cũng sẽ nghe những câu chuyện mà người ta kể về Torres, về một chàng trai đã gia nhập lò đào tạo của Atletico năm 11 tuổi, đến năm 12 dõng dạc từ chối lời đề nghị của Real. 10 năm trời sau đó, cứ lâu lâu Real lại quay trở lại với một đề nghị khác, hậu hĩnh hơn. Câu trả lời vẫn là không.
Cầu thủ nào trên đời mà không dao động bởi lợi danh, thế nên họ càng trân quý những con người như Steven Gerrard hay Torres. Nhưng Gerrard lên đội một khi Liverpool hãy đang là một đội mạnh. Còn Torres đá cho Atletico khi đội còn ở hàng Nhì, đang khủng hoảng tồi tệ trong những năm tháng tan hoang của thời hậu Jesus Gil. Chấp nhận khoác áo Atletico biểu tượng của thất bại, từ chối đội bóng số 1 thế kỷ 20 và đang là thánh đường của bóng đá thế giới trong những năm tháng chuyển giao thế kỷ, Torres thật sự là một vị vua của Atletico.
Torres vẫn là vị vua ở Atletico Madrid
Và một vị vua không bao giờ bỏ thần dân của mình. Ngày Torres rời Atletico, anh để lại Vicente Calderon một dòng sông đẫm lệ. Người ta tiễn Torres ra sân bay, vẫn giăng băng rôn mong anh trở lại. Và khi anh trở lại, họ quy phục chào đón vị vua của mình. Các cầu thủ Atletico dạo gần đây ghi bàn đều ăn mừng theo kiểu giương cung. Họ nhại theo cách ăn mừng yêu thích của Torres đó, vì họ yêu anh, họ tôn sùng anh như các CĐV Atletico.
Diego Simeone đã định không tham gia vào TTCN, nhưng khi AC Milan đã chán Torres, ông yêu cầu Ban lãnh đạo phải tìm mọi cách mang anh trở lại. Bởi chính Simeone, một đồng đội ngày cũ của Torres, hiểu sức hút của Torres và cú hích tinh thần mà anh có thể mang lại cho Atletico trong đoạn đường còn lại.
Nói như thế để thấy áp lực dành cho Torres trong lần trở lại này không phải là nhỏ. Tình yêu ấy sẽ giúp anh có được sự cảm thông mà anh chưa từng có ở Chelsea hay AC Milan. Nhưng El Nino thừa hiểu mình không được phép lợi dụng thứ tình cảm ấy. Atletico đang vươn lên mạnh mẽ với một sức sống mang tên Diego Simeone. Nếu Torres không thể là một lực đẩy, chắc chắn anh không bao giờ muốn mình trở thành một vật cản.
Xem Torres trong màu áo của Atletico bây giờ là xem một vị Vua sa cơ sẽ gầy dựng lại tên tuổi của mình ở vương quốc thuở trước. Ai cũng mong anh sẽ lấy lại uy danh vì với El Nino, đây đã là cơ hội cuối cùng rồi.