Về cơ bản, Estiarte và Guardiola là hai con người có khá nhiều điểm chung: đều là vận động viên tầm cỡ thế giới đồng thời là những nhà vô địch Olympic. Ở vai trò huấn luyện, họ đã cùng nhau giành được 15 danh hiệu (14 ở Barca và 1 ở Bayern). Bên cạnh những nét tương đường, Estiarte và Guardiola cũng có những điểm rất khác nhau. Có thể đây chính là điểm mấu chốt giúp cả hai tạo thành bộ đôi “bất khả chiến bại”.
Guardiola từng là một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp. Trong suốt 16 năm thi đấu, ông chỉ ghi được 26 bàn thắng. Không ai ngạc nhiên về điều này bởi vị trí ưa thích của cựu HLV Barca là tiền vệ trung tâm, chính xác hơn là vai trò của một “số 6”. Hồi còn chơi cho Barca, ông luôn có sẵn những tính toán về “đường đi nước bước” trước khi đưa ra những chỉ đạo cho toàn đội. Có thể nói, Pep chính là “HLV” của đội bóng xứ Catalunya ở trên sân. Đối với ông, chiến thắng chỉ đến khi đội bóng có một kế hoạch tốt và thi đấu gắn kết.
Trong khi đó, Estiarte lại là một cầu thủ chơi bóng nước. Ông chơi hay tới mức được người ta gán cho biệt danh danh là “Maradona dưới nước”. Trong suốt 6 năm từ 1986-1992, Estiarte liên tục được bầu chọn là cầu thủ xuất sắc nhất thế giới. Estiarte đã giành được tất cả các danh hiệu có thể, trong cả màu áo ĐTQG lẫn CLB. Với việc có tên trong danh sách ĐT Tây Ban Nha tham dự kì Olympic tại Sydney năm 2000 trước khi giải nghệ, Estiarte đã trở thành một trong những huyền thoại của lịch sử thể thao thế giới khi ông đã có 6 lần tham dự thế vận hội Olympic. Estiarte cũng đã trở thành một thành viên của Ủy ban Olympic Quốc tế sau một cuộc bình bầu được tổ chức tại Sydney với sự tham gia của 10.000 vận động viên.
Estiarte (trái) thời còn thi đấu
Thời còn thi đấu, Estiarte là một “sát thủ trong vòng cấm”. Ông đã ghi 1561 bàn thắng trong 578 lần khoác áo ĐTQG. Ngoài ra, ông còn có một biệt danh khác: “Michael Jordan của bóng nước” vì Estiarte có khả năng một mình giải quyết trận đấu. Tuy nhiên, Estiarte cũng nổi tiếng với lối chơi cá nhân. Phải đến Olympic 1992, khi Estiarte lần thứ 4 liên tiếp trở thành cầu thủ ghi được nhiều bàn thắng nhất trong một kì thế vận hội nhưng ĐT bóng nước Tây Ban Nha lại không giành được huy chương vàng, như những gì mà các đồng nghiệp ở môn bóng đá nam (trong đó có Guardiola) đã làm được, ông mới nhận ra thực tế là mình chơi quá ích kỷ. Lúc này Estiarte bắt đầu suy nghĩ lại về lối chơi của mình. Nếu không quan tâm đến lối chơi đồng đội, ông sẽ chỉ được biết đến như một “kỉ lục gia” chứ không bao giờ là “một phần của đội tuyển vô địch thế giới.
Cùng với sự giúp đỡ của người bạn thân Guardiola, Estiarte đã lên một kế hoạch tập huấn khá khắc nghiệt để loại bỏ thói quen thi đấu ích kỉ của bản thân và nhường chỗ cho sự hòa nhập vào lối chơi tập thể. Sau đó, mặc dù Estiarte không còn là cầu thủ ghi nhiều bàn thắng nhất trong mỗi giải đấu mà Tây Ban Nha tham dự, nhưng ông luôn có được nụ cười chiến thắng cuối cùng.
Sau khi từ giã sự nghiệp thi đấu, Estiarte đã quyết định trở thành “cánh tay phải” của Guardiola. Với kinh nghiệm của một tay sàn bàn vĩ đại (tuy không phải trong lĩnh vực bóng đá), ông có thể giúp các học trò biết cách làm thế nào để xử lí thật tốt mỗi khi có cơ hội. Nhờ có sự hỗ trợ đắc lực của người cộng sự đắc lực Estiarte, Guardiola đã gặt hái được vô số thành công cùng Barca và lúc này ông cũng đang giúp Bayern bay cao ở tất cả những giải đấu mà đội bóng này tham dự.