LỜI TÒA SOẠN
Không ai thể quên được hình ảnh ấy. Sau khi ghi bàn trong trận derby Manchester năm 2011, Mario Balotelli đứng như trời trồng trên sân, áo đấu kéo lên để lộ hàng chữ trong chiếc áo thun: “Sao vẫn là tôi?” (Why Always Me?). Nhà báo, nhà văn Frank Worrall đã lấy chính câu ấy làm tựa đề cuốn tự truyện mà ông chấp bút viết cho tiền đạo người Italia.
Balotelli là một tiền đạo tạo ra nhiều tranh luận, về tài năng lẫn cá tính. Rất nhiều người tin là bóng đá sẽ rất buồn nếu không có những câu chuyện liên quan đến anh, cả trong lẫn ngoài sân. Nhưng những câu chuyện mà bạn vẫn đọc trên báo chỉ là một phần rất nhỏ trong những ly kỳ về cuộc sống Balotelli. Việc dịch cuốn tự truyện này không ngoài mục đích cho bạn một cái nhìn sâu hơn về một trong những cầu thủ nổi tiếng và gây tranh cãi nhiều nhất hiện nay.
Phần đầu của cuốn tự truyện sẽ nói về thời thơ ấu và niên thiếu của Balotelli, một chương rất quan trọng có tác dụng giải thích quá trình hình thành tâm lý của ngôi sao này.
QUYẾT ĐỊNH “CHO MƯỢN CON” SAI LẦM
Mario Barwuah Balotelli sinh ngày 12/8/1990 tại Palermo, Sicily, trong gia đình của cặp vợ chồng nhập cư người Ghana là Thomas và Rose Barwuah. Nhà rất nghèo, những năm tháng đầu tiên trong đời Balotelli đã trôi qua ở một nơi ở chật hẹp cùng với người chị gái Abigail hơn mình 3 tuổi.
Người cha Thomas làm tất cả những gì có thể để lo cho gia đình bé nhỏ ấy. Nơi làm việc cách nhà những 12 tiếng đồng hồ đi xe lửa nên phải đến cuối tuần ông mới về nhà. Công việc chăm lo con cái được giao hết cho người vợ Rose.
Nếu vậy thì cố xoay sở cũng được. Đằng này, Mario sinh ra đã bệnh tật đầy mình, thậm chí là đe dọa đến tính mạng. Suốt 2 năm đầu tiên cậu bé ở bệnh viện cũng nhiều như ở nhà. Thomas nói: “Phần ruột của nó có vấn đề. Bác sĩ còn e là không chữa được. Sợ con chết, chúng tôi đã phải làm lễ rửa tội cho nó ngay trong bệnh viện. Suốt 1 năm trời chúng tôi sống trong nỗi âu lo sẽ mất Mario. Nó là đứa con trai đầu tiên của 2 vợ chồng, chúng tôi tự hào biết bao khi nó ra đời”.
.
Sau khi làm con nuôi gia đình Balotelli, Mario không còn cảm thấy vui vẻ
mỗi khi quay về nhà bố mẹ đẻ như trước kia
Nhưng Mario sinh ra đã là một chiến binh. Đến năm 2 tuổi, sức khỏe của cậu có chuyển biến tích cực. Gia đình cậu lúc này cũng chuyển đến Bagnolo, ngoại ô Bologna, miền Nam Italia. Tất nhiên là vẫn... nghèo, họ ở ghép với một gia đình cũng đến từ châu Phi trước khi xin trợ cấp từ chính quyền Italia với lý do là Mario vừa phải phẫu thuật.
Các nhân viên phúc lợi xã hội rất cảm thông với hoàn cảnh gia đình. Một mặt họ giúp duyệt trợ cấp, mặt khác họ khuyên gia đình Barwuah hãy mang Mario cho một gia đình khác nuôi hộ.
Rồi họ giới thiệu luôn cặp vợ chồng Francesco và Silvio Balotelli, đã có 2 đứa con trai và 1 đứa con gái nhưng sẵn sàng nhận thêm con nuôi. Francesco, giám sát của một công ty làm mỳ sống trong một căn nhà to ở Concesio cùng với vợ Silvio, từng là một y tá. Nhờ họ giám hộ Mario chỉ có tốt hơn cho cậu mà thôi.
Thomas Barwuah nói: “Ban đầu chúng tôi lưỡng lự vô cùng, nhưng rồi cũng quyết định mang con đi gửi cho người khác bởi đấy là điều tốt nhất cho Mario. Chúng tôi cũng sẽ gặp nó hằng tuần, hẳn không có vấn đề gì”.
Sau khi Mario chuyển sang sống cùng gia đình Balotelli , nhà Barwuah cũng chuyển sang một căn hộ khá hơn và chào đón đứa con trai thứ 2, Enoch, sau này cũng sẽ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp. Thomas cho biết thêm thỏa thuận nhận con nuôi chỉ là 1 năm, nhưng nhà Balotelli muốn nuôi đứa bé thêm 1 năm nữa. Không ngờ việc đồng ý “cho mượn” con thêm 1 năm đã dẫn đến những hệ lụy to lớn sau này.
VÀ MẤT CON MÃI MÃI
Hai vợ chồng da trắng nhà Balotelli đặc biệt thích thú với cậu bé dễ thương người da đen và họ tìm mọi cách để giữ cậu lại lâu hơn. Thomas nói: “Cứ mỗi lần chúng tôi cố lấy con lại là họ đều có cách gia hạn thời gian nhận con nuôi. Tiền đâu mà chúng tôi thuê luật sư. Thế là giữa Mario và chúng tôi dần có sự xa cách. Nó vẫn đến và chơi với các chị em, nhưng không dành thời gian cho chúng tôi. Suốt 10 năm trời tôi và mẹ nó tìm cách mang nó về nhà, nhưng mọi nỗ lực của chúng tôi đều bị tòa án cự tuyệt”.
Và thế là Mario mang cái họ Balotelli. Sống trong một gia đình khá giả, sức khỏe cũng không còn là vấn đề nghiêm trọng, nhưng Mario lại phải hứng chịu những điều khó chịu khác. Đã mang một cái họ Italia và coi như là người Italia, Mario vẫn bị phân biệt chủng tộc , vẫn bị những người bài ngoại xem là công dân nước ngoài.
Một vấn đề khác của Mario: cậu bé không biết bố mẹ ruột là ai. Đến khi có hiểu biết thì phải đứng trước sự lựa chọn, bởi vì tại sao phải nhận bố mẹ ruột khi họ đã bỏ mình từ khi còn bé (Mario tin như vậy)?
Thế là dù gia đình Balotelli hết mực yêu thương đứa con nuôi, nhưng Mario vẫn không cách nào tránh khỏi những cảm giác: buồn bã, cô độc, hoang mang, chán chường và giận dữ. Cậu bé dần cô lập mình, không mở lòng với mọi người và gần như không biết bộc lộ cảm xúc.
Trong tâm trí non nớt của một đứa trẻ, việc bị ba mẹ ruột bỏ rơi là một điều kinh khủng. Mario tin như vậy hoặc cậu bé đã bị người lớn làm cho tin như vậy. Nhà báo người Anh Nick Pisa, thường trú tại Italia, là người có những tiếp xúc đầu tiên với gia đình Barwuah sau khi Balotelli đã nổi tiếng.
Ông kể lại: “Tôi tìm đến nhà của cặp vợ chồng Ghana, lúc này đã ở tầng 3 của một căn hộ tại Bagnolo Mella cùng với 3 người con là Abigail 22 tuổi, Enoch 17 và Angel 11. Cả Thomas và Rose vẫn sống bình lặng khi Mario vụt nổi tiếng ở tuổi 17 trong màu áo Inter Milan, sau khi bị Barcelona từ chối thu nhận. Thomas xúc động cho tôi xem một tấm hình thuở Mario vừa chào đời ít lâu, chụp lúc cả nhà còn ở Palermo chứ chưa đến Brescia”.
Hai vợ chồng đã thật sự choáng váng khi biết Mario nghĩ gì về mình. “Nó bảo vợ chồng tôi bó nó lại trong bệnh viện,” Thomas nói. “Tôi rất buồn, càng buồn hơn khi nó bảo chúng tôi tham tiền và chỉ muốn nhận con sau khi nó đã nổi tiếng. Tại sao như vậy cơ chứ? Chúng tôi đã dành cho nó tất cả tình yêu thương mà mình có. Chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện này ra trước công chúng vì sợ hủy hoại sự nghiệp của nó. Nhưng bây giờ thì quá đủ”.
Trên tường nhà cặp vợ chồng Ghana vẫn còn đầy những tấm ảnh của Mario thuở còn bé, dấu tích của một tuổi thơ bình thường, vui vầy bên bố mẹ. Ảnh Mario chơi với quả bóng, ảnh Mario mặc đồ vest trẻ em rất bảnh và ảnh Mario đang choảng nhau với em mình. Một tấm ảnh khác cho thấy Mario đang cầm trên tay quả bóng, được chụp sau khi cậu bé vừa chơi bóng suốt mấy giờ liền trong trời mưa. Chứng kiến Mario lấm lem bùn đất, một người bạn của Thomas đã đùa: “Chà chà, Super Mario đây mà”. “Trước khi mọi người gọi nó là Super Mario, chúng tôi đã gọi nó với cái tên trìu mến ấy từ rất lâu rồi,” Thomas nói.
Đón xem phần 2: Đoạn tuyệt với gốc gác Ghana