6/3/2014 sẽ là một ngày đáng nhớ của Diego Costa. Sau khi phải sống trong sự tranh cãi kéo dài bởi quyết định khoác áo đội tuyển Tây Ban Nha chứ không phải Brazil, tiền đạo này lần đầu tiên đã thi đấu cùng La Roja (Đội bóng Áo đỏ), trước một đối thủ lớn là Italia, trên một SVĐ đưa anh lên đỉnh cao: Vicente Calderon.
Đó là một Diego Costa khác với khán giả thường thấy ở Atletico Madrid, thực hiện vai trò phối hợp hơn là mũi nhọn, để thích nghi với lối chơi tiqui-taca nổi tiếng từng giúp đội tuyển có biệt danh “cơn cuồng nộ màu đỏ” lên đỉnh cao ở châu Âu và Thế giới trong những năm gần đây. Ở trung tâm hàng công, tiền đạo gốc Brazil không còn nhận được nhiều bóng vào các khoảng trống mà anh thường thích để dứt điểm.
Vẫn năng nổ như thường lệ, nhưng ít cãi cọ hơn, công việc của Costa chủ yếu không phải là nhận bóng để sút mà là tìm cách phối hợp và bật tường để các cầu thủ từ tuyến hai như Iniesta, Cesc, Silva và Pedro dứt điểm. Sức mạnh thể lực và tầm hoạt động rộng của Costa tạo ra các khoảng trống cho các đồng đội.
Có lẽ quá “thấm nhuần” sự chỉ đạo của “Ngài râu kẽm” mà vào cuối hiệp một, khi nhận được một đường bóng khá ngon ăn và có khoảng trống để sút, Costa lại chuyền bóng về phía sau chứ không xoay người ra phía trước để dứt điểm.
Với cách chơi khác hẳn với vai trò quen thuộc tại Atletico, Diego Costa ít khi có dịp mặt đối mặt với Buffon. Anh luôn bị các hậu vệ áo thiên thanh kèm chặt. Ở hiệp hai, tiền đạo này cũng cố tung ra một số cú sút nhưng đều bị đối thủ hóa giải kịp thời. HLV Del Bosque đã để cho Costa thi đấu trọn 90 phút mặc dù có thể màn ra mắt của cầu thủ được coi là “máy ghi bàn” này không được như sự chờ đợi.
Dù sao, đây mới là sự khởi đầu. Diego Costa cần thời gian thích hợp để hòa nhập vào một lối chơi vốn còn xa lạ với anh. Với tài năng và bản năng sát thủ, một khi được kích hoạt và vào guồng, tiền đạo của đội tuyển Tây Ban Nha sẽ là một mối đe dọa với bất cứ hàng thủ nào ở World Cup sắp tới tại Brazil.