“ĐÃNG TRÍ BÁC HỌC NHƯ TÔI”
“… Phải thú thật rằng tôi rất hay quên. Chẳng hiểu sao đầu óc tôi lại khó nhớ những đồ vật của mình để đâu đến thế. Vừa cất đồ ở đâu đó xong là y như rằng tôi quên béng ngay. Lần nào cũng như lần nào. Biết là hay quên mà không tài nào sửa được.
Đơn giản nhất là chuyện mang áo đấu về nhà, kiểu gì tôi cũng sẽ cho cậu bạn này hay cô bạn kia ngay. Mà cho ai rồi thì sau đó chớ có hỏi lại. Tôi có nhớ cho ai đâu mà hỏi.
Hôm chính thức ra mắt tại Nou Camp, phía Barcelona phải lo giữ trang phục thi đấu mới cho tôi thì mọi chuyện mới diễn ra đúng lễ nghi được như vậy. Chứ nếu phát sẵn trang phục thi đấu của Barca cho tôi thì kiểu gì tôi cũng sẽ quăng quật ở đâu đó rồi.
Tự truyện sắp phát hành của Neymar
Đến cả những chiến lợi phẩm như huy chương tôi còn quên nữa là. Tấm huy chương bạc giành được cùng ĐT Olympic Brazil tại London 2012, chẳng biết tôi đã để quên trong phòng của một khách sạn nào. Rồi một lần khác, tôi bỏ quên trong khách sạn ở Argentina phần thưởng “Cầu thủ xuất sắc nhất trận” tại giải Copa America 2011…”.
“TÔI MÀ NGỦ THÌ TRỜI SẬP CŨNG KỆ”
“… Tôi rất thích du lịch đây đó. Tôi muốn khám phá và trải nghiệm những nền văn hóa khác nhau trên khắp thế giới.
Dù vậy, phải thú nhận rằng tôi rất ghét di chuyển. Tôi chẳng thích việc phải ngồi lì trên máy bay chút nào. Chắc là tại tôi không được kiên nhẫn cho lắm. Thế nên, cứ hễ lên máy bay là tôi luôn đánh một giấc thật say.
Anh mà đã ngủ thì “trời gọi”
Trên máy bay, tôi mà đã ngủ thì ngủ say như chết luôn. Tôi nhớ có một lần chuyến bay của tôi gặp sự cố gì đó. Những hành khách bay cùng chuyến với tôi, người thì khóc thét kinh hãi, người thì rì rầm cầu nguyện. Đại khái là rất huyên náo và hoảng loạn (ấy là sau khi tỉnh dậy, tôi nghe mọi người nói lại thế). Trong khi đó, tôi lại ngủ ngon như một chú cún con.
Lúc sự cố được khắc phục, tôi mới được đánh thức dậy. Tôi ngây thơ hỏi: “Có chuyện gì thế?”. Ai nấy trên máy bay quay sang nhìn tôi cứ như nhìn vật thể lạ vậy…”.
“TÔI CỨ HÁT, MỌI NGƯỜI LẠI CHẠY”
“… Tôi rất thích pha trò. Nhất là khi ở bên cạnh bạn bè và người thân thì kiểu gì tôi cũng nghĩ được ra trò gì đấy để chọc cười mọi người.
Nhưng nói gì thì nói, tôi vẫn thích được cùng mọi người ca hát, nhảy múa nhất. Có lẽ tôi thừa hưởng tình yêu âm nhạc từ gia đình mình. Cả ông bà tôi đều rất hay hát và say nhảy. Tôi có một bà dì là ca sỹ và một ông bác cũng làm về âm nhạc.
Neymar (phải) tự nhận mình hay hát và hát hay
Nói nhỏ nhé, hồi bé tôi cũng từng ôm mộng thành ca sỹ đấy. Nhưng rút cuộc thì tôi chỉ có thể khoe giọng trong các phòng karaoke thôi.
Tôi hay hát. Điều đó chẳng có gì phải bàn cãi. Tôi cũng tự thấy rằng mình hát hay. Nhưng mà buồn thay, chẳng hiểu sao, cứ mỗi khi tôi cất giọng hát là y như rằng mọi người xung quanh lại cứ lần lượt tìm cách đánh bài chuồn…”.
“Tôi mê xăm hình”
“Tôi đã xăm tên Davi Lucca và ngày sinh 24/8/2011 của con trai mình lên tay. Tôi đã xăm chữ “may mắn” ở sau gáy. Tôi đã xăm tên thân mẫu Nadine của tôi lên tay trái. Tôi đã xăm tên em gái Rafaela của tôi lên tay phải. Còn trên ngực mình, tôi xăm những lời tri ân thân phụ của tôi”.
Neymar cũng “nghiện” xăm hình
Tôi khoái ăn kem”
“Kem là món khoái khẩu nhất của tôi. Trong nhà tôi có cả một tủ kem, lúc nào cũng được chuẩn bị đầy những que kem ngọt mát đến tận ruột”
“Tôi thích đạp xe”
“Những lúc rảnh rỗi, tôi thích đạp xe rong ruổi dọc các bờ biển ở Santos. Nếu rủ được thêm mấy cậu bạn thân thì tôi thích được cùng họ đua xe điều khiển từ xa ở đây”.