Quá khứ sẽ góp phần tạo nên tương lai. Cách đây ít lâu, Jose Mourinho vừa phải tiễn đưa người cha đi về bên kia thế giới. Nếu như không phải là vì ông bố của mình bị sa thải trước Giáng sinh, liệu Mourinho có trở thành một HLV thực dụng như ngày hôm nay hay không?
Hay như Ronaldo, nếu anh có một tuổi thơ hạnh phúc, được bố mẹ yêu thương, có hoàn cảnh sống khá giả, không một mình phải sống giữa thủ đô Lisbon rộng lớn lúc còn niên thiếu, liệu anh có trở thành một con người lý trí đến tận cùng như ngày hôm nay không?
Mourinho và Ronaldo không ưa nhau, nhưng giữa những con người ngoài lạnh trong nóng này lại có không ít điểm chung. Và cũng có thể vì điều đó mà họ không ưa nhau được. Mourinho luôn xem Ronaldo chỉ là một quân cờ trên sa bàn, trong khi Ronaldo luôn cần thấy mình đặc biệt. Sau khi rời Madrid để trở lại Anh, Mourinho còn buông lời chê trách cậu học trò đồng hương. Ông bảo Ronaldo thuộc tuýp người tự cho mình là giỏi nhất, và không bao giờ biết tiếp thu ý kiến của người khác.
Sau này, người ta biết CR7 không phải như thế, chẳng qua Mourinho không phải là người có khả năng khiến Ronaldo phải tiếp thu, như Zinedine Zidane sau này.
Quá khứ của Mourinho, khi chứng kiến cả nhà phải buồn bã vào cái ngày mà mọi gia đình đều quây quần hạnh phúc có lẽ đã khiến ông ngả sang hướng thực dụng. Vì phải có kết quả tốt thì mới giữ được ghế, sau đó mới tính đến chuyện vô địch sau. Đấy có lẽ là cách giải thích duy nhất. Nếu không thì tại sao một học trò của Sir Bobby Robson và Louis van Gaal, hai HLV nổi tiếng với lối đá tấn công, lại trở thành một “tổ sư” thực dụng? Chưa kể Mourinho còn làm việc trong môi trường Bacelona, nơi đề cao triết lý chơi bóng, chứ không chỉ đá bóng thuần túy?
Còn Ronaldo, việc phải xa quê từ bé, phải cạnh tranh từng chút một ở thủ đô Lisbon đã góp phần tạo nên anh của ngày hôm nay. CR7 luôn muốn mình phải quan trọng, anh không để phải phụ thuộc cảm xúc vào bất kỳ ai. Thế nên các cô gái ở cạnh Ronaldo không cảm thấy đủ an toàn để tính chuyện lâu dài (trái ngược với Lionel Messi, người vừa thành hôn với bạn gái lâu năm). Ngay cả con của Ronaldo cũng là nhờ đẻ thuê, để anh không phải ràng buộc với mẹ đứa bé. Khỏi có hôn nhân, khỏi có chia tài sản.
Thế nhưng chính vì tính cách này, Ronaldo quả thực rất hợp với Real Madrid. Real cũng không chủ trương tình cảm với bất kỳ ai. Họ sẵn sàng bán đi cầu thủ nào không còn thích Madrid nữa, hoặc không còn đủ trình độ để khoác áo Real, không dành ngoại lệ cho bất kỳ ai. Sự cạn tàu ráo máng này khiến Real đặc biệt, và khiến những cầu thủ khoác áo Real cảm thấy mình đặc biệt. Trong danh sách những quỹ lương cao nhất thế giới, Real chỉ xếp thứ tư. Vì nội hai chữ “Real Madrid” đã là “cát xê tinh thần” cho các cầu thủ rồi.
Cái tên ấy sẽ giữ cho Ronaldo cố gắng. Ronaldo đã thử nắn gân Real, nhưng quan điểm xuyên suốt của Real vẫn được duy trì thông qua phát ngôn của Florentino Perez sau khi tái đắc cử chức chủ tịch. Cựu hậu vệ Alvaro Arbeloa tuyên bố Ronaldo chắc chắn sẽ ở lại Madrid. Vì sao ư? “Vì chả có nơi nào tốt hơn ở đây cả”, Arbeloa nói.
Về nhà thôi, Ronaldo!