Dù chỉ mới có 1 điểm sau 2 trận, nhưng Indonesia đã để lại ấn tượng khá đậm nét về lối chơi. Không quá khi cho rằng, đoàn quân của ông Alfred Riedl chỉ đứng sau Thái Lan ở bảng A trên phương diện chuyên môn. Rõ ràng, Indonesia đã trình diễn một lối chơi tấn công khá đẹp mắt dù vẫn trung thành với những pha hãm thành từ hai biên như sở trường chiến thuật của mình. Thêm nữa, Indonesia cũng thể hiện được những pha đột nhập khu cấm địa đối phương bằng những miếng đánh trung lộ khá bài bản. Stefano Lilipaly là “con át chủ bài” ở khu trung tuyến, giúp lối chơi của Indonesia trở nên thanh thoát, uyển chuyển hơn.
Ngược lại, Singapore được coi là đội bóng có lối chơi xấu xí nhất cho đến thời điểm này. Sau 2 lượt trận, Singapore là đội duy nhất chưa ghi được bàn thắng nào. Điều tồi tệ này không hẳn do các chân sút của Singapore quá tệ, mà chủ yếu là do đội bóng từng 4 lần vô địch AFF Cup dường như sợ… tấn công. Họ chủ trương chơi tử thủ cho dù đối thủ có là ĐKVĐ Thái Lan hay là thế lực mới nổi Philippines. Việc HLV Sundramoorthy yêu cầu các học trò chỉ tập trung vào phòng ngự gặp phải sự chỉ trích mạnh mẽ của dư luận trong nước.
Nhưng nay Singapore phải thay đổi lối chơi, không thể sử dụng lối đá “dựng xe bus” nữa bởi họ cũng buộc phải thắng như đối thủ Indonesia. Mà muốn giành trọn 3 điểm chẳng có cách nào khác là buộc phải lao lên tấn công. Nhưng một khi dâng cao đội hình thì sẽ lộ ra nhiều khoảng trống ở hàng thủ và càng nguy hiểm hơn khi các hậu vệ của Singapore chưa tạo được sự kết dính cao, đeo bám chưa tốt, không nhận được sự hỗ trợ tích cực và thường xuyên từ xa của các tiền vệ (như trong 2 trận vừa qua).
Nên nhớ, Indonesia sở hữu nhiều cá nhân có khả năng gây đột biến cao. Đầu tiên phải kể đến Andik Vermansyad với tốc độ cùng khả năng chuyền bóng rất chuẩn kèm sự hiệu quả trong săn bàn. Kế đến là Boaz Salossa, tiền đạo đội trưởng đã ghi 2 bàn được coi là “Vua vòng cấm” khi chớp thời cơ rất nhanh. Nếu Singapore triển khai lối chơi mở thì đó được coi là cơ hội tuyệt vời cho Indonesia.
DỰ ĐOÁN: 2-0