Cho đến vòng 10, Thanh Hoá vẫn đứng thứ nhì và vẫn góp mặt trong cuộc đua tam mã với Nam Định và Bình Dương. Vậy mà đùng một cái, thầy trò HLV Popov rơi xuống thứ 6 BXH sau 7 trận không thắng. Chuyện gì đã xảy ra ở đội bóng xứ Thanh? Có lẽ không phải cái mặt sân lầy lội đến chính Popov kêu trời và cũng chẳng phải các đối thủ mạnh lên nhờ lực lượng hay bạo vì tiền…
Sự bất ổn của Thanh Hoá hiện lên trong những hình ảnh HLV Popov bốc hoả và cả những tình huống không đáng có dẫn đến những chiếc thẻ và cả bàn thua. Tất nhiên, vẫn có những nguyên nhân khách quan, nhưng họ cũng cần hiểu, để tồn tại cần phải sống chung với nó. Bóng đá suy cho cùng là thành tích. Đẳng cấp đôi khi không phải là yếu tố đưa đội bóng đó đến vinh quang mà phải biết “thức thời” để tìm ra công thức chiến thắng.
Khi đội bóng thất bại sẽ có hàng tá lý do để nêu ra. Dường như Thanh Hoá cũng rơi vào con đường như vậy và có cảm giác họ không dám đối đầu sự thật. Câu chuyện của CAHN không giống như Thanh Hoá nhưng dường như cái kết lại na ná nhau, đấy là đẩy những viện dẫn để lý giải cho những thất bại. Chiếc thẻ đỏ của Văn Thanh chỉ là một ví dụ điển hình trong những vấn đề mà đội bóng này đang gặp phải.
Các nhà ĐKVĐ V.League chưa thể hiện được bản lĩnh của mình. Họ thiếu đi những ý tưởng, họ thiếu đi một sự quyết tâm và sự sắc lạnh để có thể mở lối trong con đường bảo vệ vô địch. Hai trận thua liên tục trước Nam Định và đặc biệt là Quảng Nam đã cho thấy, đội bóng của HLV Kiatisuk bị bỏ lại trong cuộc đua cũng rất dễ hiểu.
Các CĐV thường có một câu cửa miệng “đừng thấy đỏ mà tưởng chín…” để nói về một sự thất vọng sắp đi qua. Một Thanh Hoá “đang vui lại đứt dây đàn”. Một CAHN “lửng lơ con cá vàng” đang khiến cho các CĐV trải qua những cung bậc cảm xúc khác nhau, nhưng lại về chung một bến đậu.
V.League vẫn còn rất dài nhưng có lẽ giấc mơ đã dần xa với cả Thanh Hoá và CAHN. Muốn còn lại gì sau cuối có lẽ họ phải chiến đấu để khán giả thấy, trái tim mình không đặt nhầm chỗ.