Nhiều người thắc mắc, tại sao bầu Đức lại để Tuấn Anh đến Nam Định trong thời điểm HAGL đang nai lưng đá trụ hạng? Đúng, chẳng ai lại gả, bán một ngôi sao, một cầu thủ có tính biểu tượng, trừ khi đấy là một món hời hay một bản hợp đồng mang phục vụ mục đích nào đó. Về chuyện này chỉ có bầu Đức và đội bóng phố Núi mới có thể trả lời thấu đáo. Ở khía cạnh một người dành tình yêu dành cho HAGL, các CĐV có quyền được hỏi, được đặt những nghi vấn, thậm chí quay lưng…
Thật ra, HAGL có hay không có Tuấn Anh hiện tại chẳng có quá nhiều khác biệt. Tiền vệ người Thái Bình cũng chỉ là một “cánh én”. Cho nên chuyện Tuấn Anh rời phố Núi đôi khi như một sự giải thoát dù bản chất sự việc diễn ra chẳng đặng đừng. Tuấn Anh đến Nam Định là chuyện không thể khác. Mừng cho tiền vệ tài hoa của bóng đá Việt Nam khi anh đã có thể sát cánh với những đồng nghiệp có đủ đẳng cấp để cùng nhau thực hiện những ước mơ của đời cầu thủ. Bầu Đức có lẽ cũng mừng nhưng để nói là vui e rằng không thể. Có lẽ bầu Đức chẳng muốn Tuấn Anh rời đi trong hoàn cảnh này. Thế nhưng thời thế, thế thời phải thế thôi.
HAGL sẽ phải sống và tiếp tục chiến đấu với những lý tưởng khiêm tốn. Giờ đây họ không thể đặt ra những ước vọng cao sang bởi tất cả chỉ còn là mộng mị. Rõ ràng, những thương vụ chuyển giao, những thương vụ đổi chác cầu thủ… đang dần khiến HAGL biến chất. Cái chất của những đứa con phố Núi vốn dĩ sự hào hoa, lãng tử luôn chiếm ưu thế hơn sự thực dụng. Cũng cái chất ấy từng giúp HAGL trở thành một “đội bóng quốc dân” nhận được sự yêu mến từ ngoài đời đến mạng xã hội… Tiếc thay, không còn ai nhận ra HAGL của thời hiện tại.
Nguyên nhân bắt đầu từ thời cuộc, từ chuyện hàng loạt ngôi sao ra đi nhưng không vì thế mà phủ nhận nỗ lực của những người ở lại. Điều quan trọng, HAGL của thời hiện tại đang được xây dựng với một định hướng mới, quan điểm mới… vốn không được chào đón ở phố Núi. Vậy thì HAGL còn lại gì ngoài những giấc mơ dở dang?