Khi Lucao ghi bàn thắng thứ 3 cho Hải Phòng, những CĐV Thiên Trường rải rác rời sân. Đến bàn thắng thứ 4, những khán đài chứa 13.000 CĐV đã không còn ken đặc nữa. Sự lặng im đáng sợ đã diễn ra và nỗi ám ảnh một năm về trước khi thua CAHN lại hiện về khi các CĐV lần lượt bỏ về. Chưa dừng lại, một cơn thịnh nộ đã trút xuống thầy trò HLV Vũ Hồng Việt khi họ chơi một trận đấu như “đánh bóng chuyền” với đội bóng ngành công an.
Cho đến bây giờ, người hâm mộ thành Nam xem nó như một “vết dằm” trong tim. Có một điều lạ lùng, “giận thì giận mà thương thì thương”, hội CĐV có thể giải tán nhưng dòng người vẫn đến sân tạo thành hội. Những hình ảnh đáng quên, những lời thề sẽ không bao giờ và không bao giờ… đã được biến thành những bản tình ca khi Nam Định lên đỉnh, khi Nam Định trình diễn thứ bóng đá tấn công rực lửa và cả tinh thần “đá sạch”, sẵn sằng chơi tới bến với tất cả các đối thủ.
Điều sau cuối hay tận cùng của bóng đá vẫn là sứ mệnh phục vụ khán giả và được khán giả yêu thương. Có cảm giác Nam Định đã “ngộ” ra và điều đó đã tạo thành một động lực để họ đứng đầu bảng xếp hạng trong suốt thời gian dài vừa qua. Tiếc thay, một điều gì đó “sượng sượng” đã diễn ra trong vài ba trận gần đây. Đặc biệt trận đấu với LBBank HAGL, khiến cho người ta phải đón nhận một cảm giác khó chịu. Và rồi Nam Định có hai cú ngã ngựa trong sự “vui mừng” của khán giải trung lập.
Liệu sẽ có hiệu ứng domino với Nam Định? Không ai biết chuyện gì sẽ đến. Trước mắt đội bóng thành Nam là Thanh Hoá, một đối thủ có thể thua các đối thủ làng nhàng nhưng với Nam Định thì không. Đơn giả, đánh bại ứng cử viên vô địch, đánh bại một “gã nhà giàu” bao giờ cũng mang đến hạnh phúc và niềm vui bất tận với chính cầu thủ cũng như các CĐV. Rõ ràng, Nam Định cần phải bước qua khúc cua ở xứ Thanh để chặn đứng vết dầu loang. Để làm được điều đó, họ cần phải đánh bại… chính mình rồi mới tính đến đối thủ.