Thế là Quang Hải đã ở lại CAHN. Anh chẳng đi “Tây” cũng chẳng sang Nhật Bản nhưng những gì mà người đại diện “bắn” ra. Cũng vì chuyện Quang Hải đi đâu mà giới truyền thông vài lần bị… việt vị. Thành ra ngay cả khi CAHN công bố hợp đồng tái ký với Quang Hải, nhiều người vẫn bán tín bán nghi rằng: Có khi nào lại là tin bịp?. Lần này sẽ khó cú “quay xe” bởi giấy trắng mực xanh đã in thành văn bản.
Người ta có lý khi nhận định rằng, Quang Hải sẽ phá tất cả mọi kỷ lục về khoản lót tay dành cho một cầu thủ Việt Nam. Con số mà tiền vệ này được nhận có thể vượt cả triệu USD.Thật ra, dù đúng hay sai, dù trên hay dưới “triệu đô” cũng xin được chúc mừng cho Quang Hải bởi anh đã có thể “an cư lạc nghiệp”. Cần phải thẳng thắn, Quang Hải có năng lực và điều đó đã được thẩm định. Còn có hay không những lời mời từ ngoại quốc thì chỉ Hải và người đại diện của anh biết. Mà có lẽ cũng chẳng có nhiều người quan tâm đến cái sự “thật thật - giả giả” đó nữa bởi suy cho cùng, mọi kế hoạch vạch ra (từ người đại diện) cũng nhằm giúp thân chủ có được hài lòng với con số (tiền bạc) và môi trường thi đấu.
Cần phải khẳng định, đàm phán hợp đồng đôi khi không chỉ bằng email, tin nhắn, cuộc gọi, gặp gỡ… mà còn có cả những “chiêu trò”. Và đôi khi người ta nâng cấp ngôn từ cho… sang trọng và nó được gọi là “nghệ thuật” đàm phán. Tất nhiên, không chỉ các tay cò, người đại diện có “nghề” mà các CLB, các ông cũng có những “đi chợ rất… nghệ”. Có cò kè thêm bớt hay có thể nào đi nữa thì đi về quy luật chung “thuận mua vừa bán”.
Nếu nhớ không lầm, sau Lương Xuân Trường, Đặng Văn Lâm, Quang Hải là cầu thủ có người đại diện có quốc tịch nước ngoài. Một cầu thủ giỏi, anh ta sẽ tạo ra một giá trị vật chất rất lớn, nhưng có đôi khi đó không phải là một phép tính cộng trừ. Một cầu thủ chỉ có giá trị khi anh ta biết bản thân đang có gì và cả những người đại diện, hay “người giúp việc” biết những quy luật, thậm chí cả những câu chuyện “không tên”. Bóng đá Việt Nam có những đặc thù riêng nên để tồn tại, để chuyên môn chuyển hoá thành… nhiều tiền thì người trong cuộc phải có “nghề” và biết người biết ta.