Đà Nẵng từng là trung tâm hàng đầu của bóng đá Việt Nam. Trong những năm sôi động nhất của V.League, người ta luôn thấy một SHB Đà Nẵng cởi mở, hào phóng và tham vọng. Họ từng đón những cầu thủ giỏi nhất nước đến tìm danh vọng. Và thực tế là đội bóng này đã có hai lần bước lên ngôi vị cao nhất của V.League.
Một CLB sở hữu cơ sở vật chất đồng bộ nhất V.League. Lãnh đạo địa phương dành nhiều sự quan tâm. Nhà tài trợ hào phóng trong đầu tư. Thế nhưng, một khi những nền tảng thành công của SHB Đà Nẵng không được duy trì thì biến cố đã đến. Đội bóng giàu có mất đi khả năng cạnh tranh tại sân chơi khắc nghiệt khi không có được những bản hợp đồng chất lượng. Họ tụt dần đều ở mấy mùa vừa qua và đỉnh điểm của sự thất vọng chính là tấm vé xuống chơi ở giải hạng Nhất.
Xuống hạng, thay đổi và làm lại, SHB Đà Nẵng nhanh chóng trở lại với V.League bằng một đẳng cấp vượt trội. Nhưng, người Đà Nẵng hiểu rằng hạng Nhất khác với V.League. Độ khắc nghiệt của V.League cao hơn hạng Nhất nhiều lần. Những cầu thủ làm mưa làm gió ở sân chơi dưới chưa chắc đã giành vị trí khi lên đấu trường đỉnh cao. Và thế là để chắc chắn cho ngày trở về của SHB Đà Nẵng thì một chiếc vé thăng hạng là chưa đủ. Một mình HLV Trương Việt Hoàng yêu nghề, thạo việc cũng không thể đủ. SHB Đà Nẵng cần nhiều hơn, cần lời giải cho sự đồng bộ giữa cơ chế từ địa phương và khả năng đáp ứng của nhà tài trợ.
Chắc chắn, bài toán mang tên cơ chế là câu chuyện dài và không sớm có lời giải. Đối diện với thực tại, với những khắc nghiệt của cuộc chơi là điều ngay lập tức phải làm. Vậy nên, người ta thấy SHB Đà Nẵng là một trong những đội bóng hoàn thành cơ cấu nhân sự sớm nhất. Họ không thể chiêu mộ ngôi sao thì nhắm đến sự ổn định và tinh thần chiến đấu của đội ngũ. Chống lũ từ xa bằng sự hiểu biết là lựa chọn phù hợp với SHB Đà Nẵng lúc này. Họ phải giải được bài toán của hiện tại trước khi mong chờ đột phá về cơ chế trong tương lai. Đó thật sự là điều không dễ dàng nhưng nỗi ám ảnh phải chơi ở giải hạng Nhất khiến đội bóng này phải hành động.