Mỗi khi tác nghiệp trên sân nhà hay ở nước ngoài, cánh phóng viên chúng tôi thường khoác lên mình chiếc áo có hình quốc kỳ của Việt Nam. Chiếc áo ấy như một sự thông báo, chúng tôi đến từ Việt Nam. Chiếc áo ấy cũng là một thông điệp, chúng tôi luôn ở bên và chiến đấu vì màu cờ sắc áo Việt Nam.
Có người hỏi, những ký ức đẹp nhất dọc đường tác nghiệp cùng ĐT Việt Nam là gì? Dĩ nhiên, ký ức đẹp nhất là khi đội tuyển giành chiến thắng, nhưng thứ xúc cảm xúc động và tự hào nhất là những khoảnh khắc được đặt tay lên ngực áo và để hát vang “Đoàn quân Việt Nam đi”. Còn nữa, đấy là những khoảnh khắc được chứng kiến những “Những chiến binh sao vàng” chiến đấu đến cùng, không chịu đầu hàng dù phải đổ máu trên sân.
Đến đây hẳn nhiều người vẫn chưa quên bàn thắng của Vũ Minh Tuấn vào lưới Indonesia ở trận lượt về AFF Cup 2016. Phút 75 khi Nguyên Mạnh phải nhận thẻ đỏ, Quế Ngọc Hải phải sắm vai thủ môn bất đắc dĩ. Những tưởng sẽ vẫy cờ trắng, vậy mà Việt Nam lại chiến đấu như không biết ngày mai. Bàn thắng ở phút 90+3’ của Vũ Minh Tuấn dẫu không mang về tấm vé vào chung kết nhưng chúng ta có quyền tự hào về tinh thần, sự máu lửa của các cầu thủ trên sân.
Trước trận so giày lượt về với Indonesia trên Mỹ Đình, ai cũng hy vọng vào một chiến thắng cho thầy trò HLV Troussier. Vâng chiến thắng luôn là chân lý, là kim chỉ nam để chúng ta hướng tới, bởi chẳng ai thích phải sắm vai một “kẻ thất bại vĩ đại”. Những sức ép hữu hình và vô hình đang đè nặng, những tranh cãi và những câu chuyện không tên đang hiện hữu ở đội tuyển… nhưng đây chẳng phải là lúc để bóng đá Việt Nam “truy cùng đuổi tận” chuyện ai đúng ai sai.
Vào lúc này chúng ta cần có sự đồng lòng và đồng tâm để chiến đấu vì hai tiếng thiêng liêng Việt Nam. Chúng tôi tin các CĐV sẽ không quay lưng vì đội tuyển không thuộc sở hữu một cá nhân nào. Chúng tôi tin các cầu thủ biết mình đang chiến đấu vì cái gì và vì ai?. Tiến lên Việt Nam, tôi và chúng ta dù ở Mỹ Đình hay trước màn đình đều sẽ chung một nhịp đập “Đoàn quân Việt Nam đi”…