CÁI LẠNH BAN ĐẦU
Hai giấc ngủ dài, mỗi giấc gần 14 tiếng trên chiếc Airbus A340 của hãng hàng không Thổ Nhĩ Kỳ (Turkish Airlines) đã đưa chúng tôi đặt chân tới Brazil. Không thể mua nổi chiếc vé xem World Cup 2014 và lường trước không dễ để đặt vé máy bay tới Brazil dịp cao điểm nhưng với mong muốn được cảm nhận bầu không khí bóng đá ở Brazil, chúng tôi đành thực hiện một hành trình “chẳng giống ai” là đi Brazil du lịch sát thềm World Cup.
Brazil trước World Cup 2014 có nhiều khác biệt so với hình dung của chúng tôi. Khác biệt đầu tiên là… thời tiết. Brazil không… nóng cháy da cháy thịt vào đầu tháng 6 như Việt Nam. Giờ đang là cuối Thu và khi World Cup khai mạc, Brazil sẽ bước vào mùa Đông. Những cơn gió hơi lành lạnh của buổi tối mùa Thu khiến chúng tôi đều vội kiếm áo khoác mỏng ngay khi ra khỏi sân bay.
Bất ngờ hơn nữa là vẻ lành lạnh của người dân Brazil với World Cup 2014. Chúng tôi đi qua những nẻo đường ở cả hai thành phố Sao Paulo và Rio de Janeiro nhưng chưa thấy sức nóng của World Cup ở đây như mình tưởng tượng. Người dân Brazil hầu hết không hiểu tiếng Anh nhưng khi nghe tới hai chữ “World Cup” đều lắc đầu chán nản. Một số người có thể nói tiếng Anh bập bõm đều phát biểu nhát gừng về World Cup, và dùng những từ như “tham nhũng”, “lãng phí” để mô tả.
Chỉ có khoảng 200 người Việt sống tại Brazil, họ thường gọi quốc gia này là Ba Tây. Chúng tôi đã may mắn gặp được một người Việt thành công bậc nhất ở Brazil là anh Lê, chủ một số cửa hàng chuyên bán túi xách tại Sao Paulo. Anh Lê cho biết mỗi kỳ World Cup trước đây, người dân ở xứ sở Samba đều tự trang trí đường phố bằng hai màu xanh vàng truyền thống. Vậy mà khi đội tuyển Brazil được chơi trên chính quê hương họ, người Brazil lại không còn hứng thú ấy. Chỉ mới thấy hai màu xanh vàng trong các cửa hàng lưu niệm.
NHỮNG TÍN HIỆU “NÓNG”
Dẫu vậy, có cảm giác tâm lý “chán” World Cup có thể ngay lập tức đảo chiều 180 độ khi sự kiện này khởi tranh vào ngày 12/6 tới. “Người Brazil có bóng đá ở trong máu”, nhiều lần chúng tôi đã nghe thấy điều đó từ những người Brazil mà mình gặp. Chúng tôi dừng lại trước một sân bóng nhỏ ngay khu ổ chuột ở Rio de Janeiro, những thiếu niên nghèo Brazil đang chơi bóng “phủi” theo cách gọi của Việt Nam, một thứ bóng đá “phủi” thượng hạng lôi cuốn tới mức chúng tôi không muốn rời gót đi.
Chúng tôi bước vào chảo lửa Maracana để xem trận đấu giữa Fluminense và Flamengo. Maracana, giờ đã được lắp 78.000 ghế ngồi khang trang để chuẩn bị cho World Cup chứ không còn là những bậc thang xi măng từng chứa tới 200.000 người như xưa, vẫn hầm hập như một chảo lửa. Các CĐV Flamengo và Fluminense hát ca và la hét từ ga tàu điện ngầm tới khi tan trận, biến toàn bộ Maracana thành một lễ hội của bóng đá tưng bừng.
Tôi cảm nhận những phiền muộn về tham nhũng và lãng phí rồi sẽ nhường chỗ cho niềm đam mê bóng đá sẵn có trong huyết quản của người Brazil. Và thật tiếc khi chúng tôi phải rời Brazil mà chưa kịp chứng kiến hết niềm đam mê ấy trên quê hương của Pele.