Sự vượt trội của Pele
Và bài báo trả lời: sức mạnh thuần khiết. “Các cuộc kiểm tra y tế đã tiết lộ rằng trái tim Pele khi tập luyện chỉ đập có 56-58 lần một phút. Trái tim của một vận động viên trung bình khi tập luyện đập từ 90-95 lần/phút. Ngưỡng hiếu khí của Pele cao đến mức anh ta có thể lặp lại một pha gắng sức mạnh mẽ trong vòng 45-60 giây. Tầm quan sát của anh ta tốt hơn 30% so với một vận động viên bình thường”.
Các chi tiết khác về sức mạnh thể chất dị thường của Pele tiếp tục được khai thác: “Leonardo da Vinci đã phác họa một người đàn ông với hai cánh tay duỗi thẳng trong một vòng tròn để thể hiện tỷ lệ hoàn hảo của cơ thể anh ta. Pele dường như phù hợp hoàn hảo với hình mẫu này”.
Bàn chân của Pele song song với nhau, với xương gót chân đặc biệt khỏe và gân, khiến anh thường phải cúi về phía trước khi chạy và đóng vai trò một bộ giảm xóc sau khi nhảy hoặc sút cao chân. Cấu tạo gót chân kiểu này cũng làm cho anh trở nên nhanh nhạy hơn. Pele có thể chạy 100 mét trong 11 giây, và nhảy cao gần 2 mét. Anh vượt trội hơn tất cả về thể chất.
Các chuyên gia y tế thời điểm ấy đã tiến hành kiểm tra thân hình mảnh khảnh của Pele trong phòng thí nghiệm của trường đại học, và không thể tìm thấy chi tiết thiếu cân đối nào. Họ cũng buộc các dây điện cực vào đầu Pele để đo các khả năng tinh thần, và tuyên bố: “Dù người đàn ông này có quyết định làm gì đi nữa, về mặt thể chất hay tinh thần, thì anh ta cũng sẽ trở thành thiên tài”.
Nhưng Pele, vốn chưa học hết lớp bốn, chưa bao giờ muốn làm gì khác ngoài chơi bóng, hoặc nếu ông buộc phải học thêm thứ gì, thì nó sẽ phục vụ cho việc chơi bóng. Giora Breil, trưởng bộ phận thanh thiếu niên toàn cầu của Pepsi-Cola bấy giờ, người làm việc với Pele rất nhiều, nói với The New York Times: “Để hoàn thiện kỹ năng chơi bóng, Pele đã học thêm về hình học và cờ vua. Thực ra, cậu ta chơi bóng như đang chơi cờ vậy. Cậu ấy có thể thấy trước 5-10 nước đi của đối thủ”.
Nhưng trong danh sách 50 cầu thủ Brazil vĩ đại nhất mọi thời do các CĐV bình chọn, Pele chỉ xếp thứ hai, sau Ronaldinho. Con số gần 1.300 bàn thắng trong sự nghiệp của ông bị nghi ngờ. Và khi một tờ báo Brazil hỏi rằng liệu Lionel Messi có xứng làm đối thủ của Pele không, ông đã nổi khùng: “Tại sao các anh lại đi so sánh kiểu ấy? Đi so một người đánh đầu ngon, sút tốt cả chân phải và chân trái so với kẻ chỉ đá “một que”, chỉ thạo một kỹ năng duy nhất và đánh đầu tệ?”
Ông vua bóng đá không có câu chuyện
Ngày nay, Neymar có thể nổi tiếng hơn, kiếm nhiều tiền hơn cả Pele, dù chưa có trong tay chức vô địch thế giới nào, ngập tràn scandal, và cũng chưa thực sự là một VĐV vĩ đại. Pele có lý do để bất bình: ông đã trở thành Vua vào một thời kỳ mà các ngôi sao bóng đá nổi tiếng đơn thuần vì tài năng thể thao, chứ không phải là chất ngôi sao (celebrity).
Pele là một ông vua không có câu chuyện. Diego Maradona không chỉ là một thiên tài bóng đá, mà còn là ông vua của các câu chuyện được lưu truyền mạnh mẽ trong lịch sử bóng đá, từ mối quan hệ với Fidel Castro, giai thoại “Bàn tay của Chúa”, cho đến chứng nghiện ngập và cuộc đời phóng túng. Trong mỗi một ngôi sao thể thao ngày nay, như Messi hay Ronaldo, đều có một câu chuyện hấp dẫn đi kèm, và tăng giá trị thương hiệu giải trí của họ.
Pele là một nhà thể thao thuần khiết, và không có đối thủ trong lịch sử, trên phương diện này: ông là cầu thủ duy nhất đã từng vô địch 3 kỳ World Cup, và trong sự nghiệp đã ghi gần 1.300 bàn thắng. Cho đến giờ, 77 bàn sau 92 trận cho tuyển Brazil vẫn là thành tích mà chưa một chân sút nào của Brazil có thể vượt qua, dù đây là cái “vựa” bóng đá tấn công dồi dào nhất trong lịch sử.
Trong những năm cuối đời, Pele được nhắc đến nhiều nhất với tài… dự đoán ngược, một khía cạnh “nổi tiếng” mà ông cũng không mong muốn lắm. Và trong những ngày này, tên ông được nhắc đến vì cái chết: Vua bóng đá đã yếu lắm rồi.
Nhưng dù thế nào đi nữa, thì bản thân Pele lúc nào cũng là một thông điệp sống: ông chỉ có thể là Vua, bằng cách là một nhà thể thao thuần khiết, người mạnh nhất, giỏi nhất. Sau nhiều thập niên, chúng ta đã có các ngôi sao kết hợp giữa tài năng thể thao và mẫu hình giải trí, nhưng không ai nổi tiếng đến độ có thể lật đổ ngai vàng của Pele.
Đó là một ý niệm bảo thủ trong một thế giới thay đổi ngày càng nhanh. Ở World Cup, khi mọi sự nổi tiếng thường trở nên vô nghĩa trong các cuộc đối đầu trực tiếp, Brazil cần nghĩ về điều này nhiều hơn, thay vì các câu chuyện ăn chơi ngoài lề của Neymar, người đã đi chệch quá xa ý tưởng cơ bản về một người có thể trở thành vua bóng đá. Một người giống Pele.