Vào một buổi tối ngày 07/10/2017, Zlatko Dalic ngồi trong phòng khách nhà mình xem trận đấu giữa Croatia và Phần Lan. Chiều hôm sau, ông đã trở thành HLV của đội bóng áo ca-rô, thay cho Ante Cacic vừa bị sa thải.
Mọi thứ đều mới mẻ với Dalic. Ông không biết hết các cầu thủ trong đội và gặp họ lần đầu khi check-in tại sân bay Zagreb. Thậm chí đội ngũ trợ lý cũng chưa kịp thiết lập. LĐBĐ Croatia đã rất tâm lý khi giữ lại HLV thủ môn Marijan Mrmic, trong khi ban huấn luyện cũ đều bị sa thải. Lý do là, như Chủ tịch LĐBĐ Davor Suker nói, “thật lố bịch nếu để Dalic cô đơn trong khu kỹ thuật”.
Rơi vào tình cảnh đó, nhiều chiến lược gia hẳn sẽ nản lòng. Nhưng không phải Dalic. Ông từng tuyên bố vào một dịp phỏng vấn, rằng “trong cuộc sống, tôi luôn phải tranh đấu không ngừng trên một con đường khúc khuỷu. Nói cách khác, tôi phải leo lên một cái thang từ phía dưới cùng, với hai bàn tay trắng”.
Để tìm kiếm một sự thừa nhận, Dalic không ngại dấn thân vào các cuộc phiêu lưu, đến những nơi xa xôi hẻo lánh của thế giới bóng đá. Từ Albania, ông đến Saudi Arabia rồi UAE, từ CLB khiêm tốn Dinamo Tirana, ông tới Al-Faisaly, ghé qua Al-Hilal và cuối cùng là Al-Ain. Bất cứ đâu Dalic cũng gây ấn tượng về mặt thành tích, đồng thời tạo nên sự hài hòa trong phòng thay đồ, đảm bảo tất cả cùng nhìn về một hướng.
Một chi tiết khiến Dalic càng trở nên quyến rũ, đó là những đội mà ông dẫn dắt đều có xu hướng tấn công. “Tôi không phải mẫu HLV phòng thủ’, chiến lược gia 51 tuổi nói, “Tôi say mê những bàn thắng và bóng đá tấn công. Phải, phòng thủ là quan trọng, nhưng trong phong cách của tôi, phòng ngự thông qua tấn công”.
Vì vậy, Dalic rất nhanh chóng chiếm được niềm tin của các cầu thủ Croatia, nền tảng cơ bản cho những đổi thay sau đó. Dưới triều đại Cacic, Vatreni là một đội bóng không bản sắc, thiếu ý tương trong tấn công và thất thường khi phòng ngự. Tâm lý chán nản bao trùm, kể cả những ngôi sao lớn như Luka Modric hay Ivan Rakitic. Đến tay Dalic, họ lột xác toàn diện.
Lần đầu tiên kể từ thời Slaven Bilic, người ta mới lại thấy một Vatreni có khả năng đem đến nỗi sợ hãi cho các đối thủ. Những ngôi sao lớn đã có thể phát huy hết khả năng khi khoác lên mình chiếc áo ĐTQG bởi được khuyến khích tính sáng tạo, trên nền tảng bóng đá tấn công mà họ luôn yêu thích.
Trên tất cả, Dalic luôn nhấn mạnh tầm quan trọng của tập thể, bên cạnh việc khơi dậy niềm tự hào và khát vọng trong mỗi cầu thủ. Croatia giành chức á quân nhờ một tinh thần mạnh mẽ đến kinh ngạc và không bao giờ gục ngã trước nghịch cảnh. Nó cũng giống như Dalic vậy, người đã chọn con đường khó khăn nhất để đi đến thành công.
Chỉ cần một đòn bẩy, Dalic sẽ nâng cả trái đất Theo Dalic, các đội bóng lớn chỉ coi trọng danh tiếng và không bao giờ trao cơ hội cho ông. “Tôi thường nói, chỉ cần cho tôi dẫn dắt Real hay Barca, tôi sẽ giành danh hiệu”, ông cho biết, “Thực tế đã chứng minh, tôi có thể đưa một đội bóng tới chung kết World Cup”. |