Bóng Đá Plus trên MXH

Zinedine Zidane: Khởi đầu một huyền thoại (kỳ 1)
09:49 ngày 30/12/2017
Anh là số 10 huyền thoại của ĐT Pháp. Cầu thủ xuất sắc nhất thế giới cùng thời...
    Lời tựa
    Trước khi trở thành một ngôi sao được hàng triệu fan trên khắp thế giới ngưỡng mộ, anh là một đứa trẻ đam mê bóng đá đến từ khu phố ổ chuột Castellane ở phía Bắc thành phố cảng Marseille. Con đường chinh phục thế giới của anh thật kỳ diệu, có một không hai, là riêng và duy nhất.

    Cuốn “Tiêu thuyết một chiến thắng” ra đời từ một cuộc gặp gỡ tình cờ giữa Zinedine Zidane và nhà văn Dan Franck, được xuất bản năm 1999 (gần 1 năm sau World Cup 1998). Bằng giọng kể của một người đàn ông trầm tính, kín đáo, không chút khoa trương qua những ngôn từ rất giản dị, mộc mạc của tác giả Dan Franck, “Tiêu thuyết một chiến thắng” giúp chúng ta khám phá được những đam mê cháy bỏng ngay từ thuở ấu thơ; sự lo lắng, niềm vui đột độ khi đăng quang ở một Cúp Thế giới; những giấc mơ, những nỗi buồn, trăn trở của Zidane. Qua đó, chúng ta thấy được một nhân cách tuyệt vời, một anh hùng xuất chúng nhưng dung dị và rất đời thường…

    Đặc biệt hơn, qua “Tiểu thuyết một chiến thắng”, người hâm mộ sẽ được khám phá về mối tình thủy chung giữa Zizou và vợ, cựu người mẫu Veronique; về những trăn trở của Zizou với các con; về tình bạn keo sơn giữa Zizou và Dugarry; đặc biệt tình cảm không thể diễn tả bằng lời của Zizou với ông Smail-cha anh; về khu ổ chuột Castellane những năm 1980; về tuổi thơ dữ dội của một huyền thoại…


    Duyên gặp gỡ
    Lần đầu tiên tại Clairefontaine. Một ngày tháng Ba đầy nắng. Dừng chân trước phòng bảo vệ, cách cửa ra vào chừng vài mét. Một nhân viên bảo vệ tay đang cầm máy bộ đàm, đi tới. Anh ta trả lời gì đó, rồi tiến lại, nói: 

    “- Zidane không có ở đó. 
    - Anh ấy từ Italia đến đây hôm qua mà.
    - Anh ấy không thể có ở đó khi mà chưa đến đây.
    - Chắc là có chút nhầm lẫn rồi… Anh hãy đi kiểm tra lại giúp tôi!
    - Anh phải ra ngoài đợi thôi.
    - Anh có thể gọi tới trung tâm không?”

    Ở đây chẳng có gì làm để giết thời gian cả. Lái xe dọc theo một con đường nhỏ, xuyên qua những rặng cây đến bãi đất trống và khu đậu xe ở bên phải. Xuống xe. Đi thẳng vào sảnh, lướt qua một tác phẩm điêu khắc khổng lồ về World Cup, lẻn vào giữa đám đông những khách tham quan đang vây kín: cánh nhà báo, giới quan chức và các bậc phụ huynh. Cần nhấn mạnh rằng, vào những dịp đẹp trời, nhiều khách tham quan đến tham quan Clairefontaine. Tiến lên trước tòa nhà hành chính, có các lớp kính với những hình vòng cung màu xanh lục nhạt.

    Một người trực đêm đang trèo lên chòi gác ở góc sân. Tiến lên một bước, anh ta đang xoay xoay cái gì đó.

    “- Zidane…

    - Zidane không có ở đó”.

    Không ai cho tôi biết Zidane đang ở đâu. Vậy là chỉ còn một cách duy nhất: Điện thoại. Số 00 39 33 53…

    Hai phút sau, bóng một người đàn ông cao cao thấp thoáng xuất hiện trước cổng một lâu đài cổ. Anh giơ tay lên. Không phải để chào. Mà để người ta đi theo sau anh. Khi chắc chắn có người đi theo mình, anh quay gót vào trong không chút chậm trễ. Anh vừa đi vừa uống nước rất nhẹ nhàng, khoan thai.


    Một lát sau, anh đi vào trong lâu đài, ở sảnh đón tiếp, chìa tay:

    “Xin chào”.

    Giọng Marseille đặc sệt. Không thân thiện cho lắm. Anh mặc một chiếc áo Adidas và đi đôi giày thể thao đã cởi dây. Bộ râu có vẻ đã hai ngày không cạo.

    “Mời anh qua đây!”.

    Anh rời khỏi sảnh đi về phía căn phòng đầu tiên mà ở đó đã có 3 người ngồi đợi sẵn. Do dự một lát, anh tiến vào phòng thứ hai phía trong. Anh không muốn bị ai bắt gặp, cũng không muốn quấy rầy ai. Từ trên cao nhìn xuống qua ô cửa sổ, khuôn viên Clairefontaine ngập tràn nắng ấm. Phía giữa là một bàn bi-a và một sân bóng mi-ni. Phía xa xa có một chiếc bàn dài bằng formica.

    “Chúng ta sẽ bắt đầu ở đó”.

    Anh ngồi phía góc bàn. Mắt nhìn trong veo với một thứ ánh sáng xanh đến khó tin.

    “Tôi đã bị chấn thương ở Athens trong khuôn khổ tứ kết Champions League. Tôi không thể chơi…”. Zidane bắt đầu như thế. Tôi không thể ngờ một người nổi tiếng như anh lại bắt đầu cuộc trò chuyện đơn giản, bình dị đến như vậy.

    Một nỗi buồn thực sự đang xâm chiếm tâm hồn anh.

    “Tôi không tin mình có thể hồi phục để chơi trận gặp Ukraine”

    Bốn ngày sau.

    “Và trận gặp Armenia, tôi cũng không biết…”

    Một tuần sau.

    Một bác sỹ vận đồ trắng tiến tới gần. Ông ta hỏi Zidane xem anh có đau ở đâu không.

    “Ổn rồi…

    -Đưa chân cậu đây cho tôi”.

    Bác sỹ kéo chiếc quần dài lên đến xương bánh chè và đặt một băng keo sát lên đó. Zidane đã run lên. Trong lần bẻ thứ hai, Zidane nắm chặt hai tay và nhắm mặt lại.
    “Cứ giữ như thế trong một giờ. Tôi sẽ quay lại”.

    Bác sỹ đi khỏi. Zidane không còn bị ai quấy rầy nữa. 


    Anh hơi đau một chút. Vết thương có vẻ đang hành hạ anh. Đó là mặt trái của vinh quang. Tất cả đã được đổi bằng máu và nước mắt của một cầu thủ. Hai thế giới luôn tồn tại song song. Tôi nhìn thấy phía sau một Zinedine Zidane cầu thủ là một nhân cách khác thường.

    Anh nhìn xuống chân. Một cầu thủ mặc bộ quần áo màu vàng chạy ngang qua. Anh ta chào Zidane trước khi tiến về phòng tập thể lực. Có một sảnh đón tiếp khác ở phía cuối hành lang. Tổng thể giống như một… viện dưỡng lão và chính xác thì đây là một bệnh viện VIP.

    Vị bác sỹ quay lại. Ông ta hỏi:  

    “- Zizou, ổn không?

    - Tôi nghĩ mình ổn.

    - Nếu thấy đau thì báo cho tôi”.

    Nên gọi anh là gì? Không phải Zizou, cũng chẳng phải Zinedine, Yazid cũng không nốt… Quý ông Zidane, thật nực cười. Anh không phải là “một quý ông”. Trong trang phục vest ở các bức ảnh, anh nhìn lạnh lùng và lúng túng. Anh không trẻ cũng chẳng già. Một chàng thanh niên thì đúng hơn. Người ta phải xưng hô với một chàng thanh niên thế nào cho đúng? Đó là một người cực kỳ nhút nhát được tất cả các hãng truyền hình, thông tấn, báo chí và hàng triệu NHM săn lùng. Anh ngồi ở phía góc bàn, chân bị thương gác lên chiếc ghế đẩu, không cạo râu. Tôi đang phân vân không biết bắt đầu từ đâu, thì Zidane lên tiếng:

    “Chúng ta có thể bắt đầu từ World Cup…

    - Trước đó một chút. Khi anh từ Turin về đây, Clairefontaine.”

    Anh đã trả lời mình không đến từ Italia, mà từ Rodez. Didier Deschamps và anh đã tận dụng 4 ngày nghỉ sau thất bại của Juventus ở Cúp châu Âu để về thăm nhà.

    Anh nói thêm: “Tôi rất đau. Thật khủng khiếp khi thua trong trận chung kết. Chúng tôi rất mệt mỏi. Cả về thể xác lẫn tinh thần. Tôi thất vọng như chưa bao giờ thất vọng thế…”
    Chuông điện thoại reo lên. 

    “Điện thoại của anh reo kìa.

    - Không phải điện thoại của tôi”.

    Tôi trả lời! Vậy cú điện thoại này là của ai? Của Veronique hay cha anh, ông Smail?

    ... Còn tiếp
    Minh Hạnh (lược dịch) • 09:49 ngày 30/12/2017

    Bài viết hay? Ấn để tương tác

    Bình luận
    Thông tin Toà soạn
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Tổng biên tập:
    Nguyễn Tùng Điển
    Phó Tổng biên tập:
    Thạc Thị Thanh Thảo Nguyễn Hà Thanh Nguyễn Trung Kiên Vũ Khắc Sơn
    Địa chỉ:
    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Tel:
    (84.24) 3554 1188 - (84.24) 3554 1199
    Fax:
    (84.24) 3553 9898
    Email:
    Thông tin Liên hệ
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Hotline:
    0903 203 412
    Email:

    Địa chỉ liên hệ:

    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Đăng nhập
    hoặc

    Email:

    Mật khẩu:

    Quên mật khẩu?


    Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay