Những ngày ở Cannes, da diết nhớ Castellane…
Varraud đề nghị Yazid ở lại Cannes 1 tuần. Cậu bé gọi điện về quảng trường Tartane cho cha. Ông Smail không do dự gật đầu đồng ý.
“Tôi đã đến Cannes học việc 8 ngày. Rồi sau đó ở lại 6 năm. Một khoảng thời gian đủ dài để tôi học hỏi, trưởng thành và cả vấp ngã”.
Đó cũng là thời điểm mà cha mẹ Zidane bắt đầu nghĩ tới chuyện cho con trai yêu theo đuổi sự nghiệp cầu thủ chuyên nghiệp. Cho tới lúc đó, nhiều HLV đã nói và nhắc đi nhắc lại rằng Yazid chơi bóng rất giỏi, rất đặc biệt, không một cậu bé nào có được những tố chất siêu việt như vậy. Nhưng không một ai dám nghĩ đến những chuyện xa xôi…Cannes đang chơi ở giải hạng Nhất (Ligue 1 bây giờ). Tất cả đều quá nghiêm túc với một cậu bé chưa đầy 15 tuổi. Ở đây không giống như Saint-Henri và Septemes.
Giờ đến một việc vô cùng quan trọng khác: cần phải thuyết phục được Malika. Ở thời đó, Cannes vẫn chưa có ký túc xá và Malika – mẹ Zidane, từ chối để con trai bé bóng rời xa mình. Yazid là con út, nên gắn bó đặc biệt với Malika. Bà chưa bao giờ tưởng tượng có thể xa cậu bé sớm như vậy. Bà chỉ chấp nhận có một gia đình đồng ý nhận con trai mình về sinh hoạt và ở cùng. Khi ấy bà mới yên tâm để con trai đi Cannes. Và, gia đình Élineau đã mở rộng vòng tay đón chào cậu bé.
“Họ sống ở Pegomas, một ngôi nhà đúng kiểu ngoại ô có mái ngói và sơn màu nâu đỏ. Tôi không phải là khách trọ đầu tiên mà họ đón nhận. Người cha là một lãnh đạo của AS Cannes. Ông có một cô con gái và hai cậu con trai. Họ đều rất tuyệt vời. Tôi rất thân với một trong hai cậu con trai, đó là Lucky. Cậu ấy thông minh, nhã nhặn và rất thanh lịch với tôi. Chúng tôi hay chơi bóng cùng nhau trong sân chơi đối diện với ngôi nhà… Bà Élineau giống như người mẹ thứ hai của tôi vậy. Bà chăm sóc tôi từng li từng tí y hệt như mẹ tôi ở Castellane.
Tôi không thể tin rằng điều đó là có thể. Làm sao một người phụ nữ khác mẹ tôi lại có thể ủi quần áo, nấu đồ ăn sáng, chuẩn bị khẩu phần chocolat cho tôi… Bà làm tất cả như một người mẹ. Bản năng của một người mẹ lo cho một đứa con thơ dại… Chỉ có một khác biệt, một chút nhỏ khác biệt thôi: Ở Cannes, tôi phải tự dọn dẹp giường của mình. Nhưng đó cũng là một trong những cách giúp tôi tự lập, ý thức được về giờ giấc, lịch sinh hoạt”.
Và cũng có một thứ khác nữa, Élineau thì cao lớn. Bà cao lớn hơn rất nhiều so với Malika, nhưng rất đỗi dịu dàng.
Từ lúc có người chịu trách nhiệm về cầu thủ nhí Zidane, Malika và Smail bắt đầu thực hiện những chuyến du lịch tại thành phố mà cậu con trai yêu quý của mình lưu lại. Từ khi Élineau thay Malika chuẩn bị bữa sáng cho cậu nhóc, thì cuộc sống không còn như trước đây nữa. Ở Castellane, một mình anh cả của cậu bé Yazid ở một phòng, nhớ thương cậu em bé nhỏ sớm phải xa nhà. Tại Cannes, một mình Yazid với nước mắt lưng tròng chống chọi với những đêm nhớ nhà không tài nào chợp mắt.
“Lúc mới rời Castellane, tôi hài lòng. Tôi muốn chơi bóng. Nhưng khi ấy tôi mới chỉ 13 tuổi. Vẫn chỉ là một cậu nhóc. Ở cái tuổi ấy, bạn rất mong manh, mềm yếu. Điều duy nhất mà tôi cảm nhận được rõ nét nhất lúc bấy giờ là tôi không còn được dựa vào những người tôi tin tưởng, yêu mến nhất: cha mẹ và các bạn. Sau vài ngày hứng khởi, tất cả lắng đọng rằng. Tôi nhận ra mình là một đứa trẻ bất hạnh! Tại sao một mình tôi không được ở cùng cha mẹ? Tại sao tôi phải cô đơn nằm đây? Trong suốt một năm ròng, chiều nào cũng vậy, tôi khóc một mình trong gối. Tôi muốn về nhà. Rồi cũng trong thời gian đó, tôi luôn phải tự nói với mình rằng cần phải nhẫn nại. Và thật may mắn, tôi được sống trong gia đình Élineau”.
Cô bạn tốt nhất thời đó của Zizou là một quý cô cao lớn có bộ dạng trong suốt lúc nào cũng đợi chờ bạn ở góc phố! Đó là… cái ca bin điện thoại. Ca bin điện thoại gắn bó với bọn trẻ như điện thoại cầm tay với người lớn vậy: một tai nghe máy, còn tai kia lắng nghe “chủ nhân” của con tim đang trò chuyện. Đến lúc quen và yêu Veronique, Zizou vẫn rất yêu quý cô bạn cao lớn ấy. Mỗi một buổi chiều, nếu không có gì đặc biệt, Yazid đều gọi về thăm nhà và muốn thường xuyên được trò chuyện với Malika. Cậu kể về thời khóa biểu, về trái bóng tròn và chỉ trái bóng tròn mà thôi.