“Tôi luyện tập mọi lúc, mọi nơi; bất kể ngày đêm, nắng mưa”.
Yazid có một người bảo trợ không ngừng quan sát anh, uốn nắn và theo dõi sự tiến bộ của anh. Người đó lúc nào cũng thì thầm: “Cá nhỏ sẽ trở thành cá lớn”. Cậu lại nhớ người đàn ông tốt bụng này từng nói thầm vào tai mình: “Một ngày, cậu sẽ làm được một điều gì đó rất lớn lao”. Rồi cũng chính người đàn ông này khi thất vọng, sẽ vẽ cho cậu những đường chân trời tuyệt đẹp mà ở đó, trái bóng tròn giống như mặt trăng và đẹp như mặt trời.
Jean Varraud, nhà tuyển dụng của Cannes.
“Một quý ngài thực sự. Ông ấy rất hiểu biết các cầu thủ trẻ, và giúp đỡ, dìu dắt họ. Ông giới thiệu rất nhiều tài năng trẻ cho các CLB danh tiếng. Tôi không phải là một trường hợp ngoại lệ. Đó là người ảnh hưởng chủ đạo đến sự nghiệp của tôi. Người ta ít nói về ông ấy. Nhưng người đầu tiên chú ý đến tôi chính là Jean. Ông ấy luôn trong tim tôi. Với nhiều cầu thủ trẻ, ông như người ông, người cha, người bạn và HLV. Nếu ngày đó Jean không quyết định đưa tôi đến Cannes, thì có lẽ không có tôi của hôm nay. Những người như Jean không ngừng được người khác ngưỡng mộ, tôn kính và biết ơn”.
“Ngã” vào vòng tay cô bạn gái tốt nhất (Yazid ví ca bin điện thoại công cộng như cô bạn gái thân thiết nhất), cậu bé Yazid hỏi mẹ và cha mình có đến được Cannes thăm cậu vào tuần tới hay không.
“Giá vé đến Cannes quá đắt. Cha mẹ tôi không có cách nào để du lịch. Vậy là tôi về Marseille thăm gia đình. Cứ 1 tháng 2 lần đều như vắt chanh. Cuối tuần tôi ở lại Castellane. Sáng sớm thứ Hai tôi lại lên đường để trở lại luyện tập”. Cứ như thế, từ sân này qua sân khác, chuyền bóng, đi bóng, giữ bóng, qua người,… Dần dần, cậu bé Zidane tin rằng một ngày kia mình sẽ trở thành một cầu thủ lớn, như Jean Varraud đã tiên đoán về cậu.
“Khi tôi đến lò đào tạo trẻ của Cannes, tôi bắt đầu được ở bên cạnh những cầu thủ chuyên nghiệp, bắt tay họ vào mỗi buổi sáng và nghĩ mình có thể trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp giống họ. Tôi luôn tự nhủ: “Tại sao lại không? Một ngày kia sẽ đến lượt mình”. Vì thế, tôi làm việc cật lực, nghiêm túc và nghĩ mình cần có cơ may. Một ngày họ sẽ tin tưởng tôi, các HLV tin tưởng tôi, tin rằng tôi chính là tương lai của đội bóng, họ sẽ thấy được những phẩm chất kỹ thuật của tôi. Và rồi tôi sẽ được thi đấu. Khi tôi đã hiểu ra những điều đó, tôi không bao giờ ân hận về lựa chọn của mình, tôi không muốn quay đầu lại. Tôi muốn tập luyện nhiều nhất có thể để một ngày kia được thi đấu ở đội 1”.
16 tuổi, dưới triều đại của Jean Fernandez, Zidane được tập luyện cùng các cầu thủ chuyên nghiệp đội 1 Cannes. Năm 1989, Zidane bắt đầu sự nghiệp tại giải hạng Nhất Pháp (Ligue 1 ngày nay) và chơi trận đầu tiên gặp Nantes tại sân La Beaujoire; đối mặt với anh là một Marcel Desailly đầy tên tuổi và một Didier Deschamps không hổ danh trong tương lai gần. Đó là trận đầu tiên của Zidane với đội 1. Anh nhận được phần thưởng đầu tiên: 5.000 franc. Và lương tháng lúc bấy giờ của Zidane là 700 franc. Nhận được tiền thưởng, Zidane lập tức gửi về cho cha mẹ.
“Khi ấy, mọi thứ với tôi rất rõ ràng: niềm đam mê duy nhất trong cuộc đời tôi là bóng đá. Trái bóng giúp tôi là chính mình. Tôi 17 tuổi lúc bấy giờ. Thực sự tôi không biết mình sẽ ra sao nếu không được chơi bóng. Tôi đã tập luyện mọi lúc, mọi nơi; bất kể ngày đêm, nắng mưa; để sao cho mình ngày càng hoàn thiện hơn”.