Thứ Năm ngày 18 tháng 6 năm 1998
Sân Stade de France
Chiếc xe ca màu trắng len lỏi giữa những hàng xe hơi. Phía trước, những tay đua mô tô phân khối lớn để mở đường. Phía sau, đoàn ô tô hộ tống khép lại. Mọi thứ vô cùng huyên náo. Lần này, ĐT Pháp không chạy hướng Marseille, mà hướng Paris. Mọi con đường đều dẫn tới Saint-Denis. Tất cả đang chuẩn bị cho một trận cầu vô cùng được mong đợi.
Trận Pháp - Saudi Arabia.
Ngồi phía sau bên trái xe, Zinedine Zidane quan sát ngoại ô Paris. Anh giấu ánh mắt sâu thẳm sau cặp kính đen to.
Paris hiện ra trước mắt. Với Zizou, đây chỉ là một thành phố mà anh đi qua để đến Clairefontaine hoặc một nơi nào đó mà Les Bleus sẽ chuẩn bị tới để thi đấu. Anh chẳng bao giờ thích đến Paris hoặc tìm đến đây để vui chơi: “Thành phố này không dành cho tôi”. Zizou vẫn thường nhắc đi nhắc lại như vậy mỗi lần đi ngang qua Paris vì một lý do nào đó.
Với Saint-Denis thì lại khác. Vì hai lý do.
Thứ nhất (lý do này không quan trọng lắm), đó là nơi có sân Stade de France. Zidane cùng Pires và Deschamps khám phá sân này từ lúc còn chưa hoàn thiện. Rất ấn tượng. Thang máy dẫn tới nhiều khán đài; mái hình e-líp rộng y hệt quảng trường La Concorde. Mặt sân cỏ có 9000 khối vuông ghép lại cẩn thận với nhau; ghế ngồi giống như một bức tranh về ruộng bậc thang kỳ vĩ cách mặt sân gần nhất là 15 mét và xa nhất là 85 mét!
Khi quay lại đây lần thứ 2, có một âm thanh chói tay từ 80,000 người chào đón các cầu thủ Pháp trong trận gặp Tây Ban Nha. Đó là ngày 28/1/1998. Trời rất lạnh. Mặt sân đóng băng. Aimé Jacquet quyết định tung bộ đôi Zidane-Djorkaeff trong đội hình xuất phát nhằm lấn át tuyến giữa của La Roja. Từ hơn ba năm rưỡi qua, không ĐT nào đánh bại được người Tây Ban Nha.
“Tôi đã ghi bàn cho Les Bleus, Zidane nhẹ nhàng nói. Bằng gầm bàn chân phải. Ở phút thứ 20. 1-0 cho chúng tôi”.
Hôm nay, một lần nữa anh đã sẵn sàng. Nhưng lần này lo lắng hơn nhiều so với 5 tháng trước.
Hồi tháng 1/1998, khi Zidane bắt đầu xuất hiện ở dọc sân Stade de France, có nhiều quan chức nhà nước, lãnh đạo Pháp với một chút căng thẳng. Bởi đó là trận khai trương và khánh thành sân bóng này. Nhưng bây giờ, mọi thứ rất khác. Hồi hộp, lo lắng, tự hào. Anh không chú tâm nhìn vào bất cứ thứ gì, chỉ thoáng thấy những chiếc mũ cát két, những dải băng rôn màu xanh lam hoặc bằng kaki hoặc bằng dù, những ruy băng đeo trước ngực, trên đầu… Những ĐT khác đều được bảo vệ một cách đặc biệt. Khách sạn, sân tập đều trong tình trạng tăng cường an ninh cao nhất. Trên các SVĐ, cảnh sát, sen đầm, lực lượng quân đội và đội vệ sỹ tinh tú nhất đều có mặt. Mọi biện pháp ngăn chặn, khống chế, kiểm soát hooligans, dùi cui, hơi cay… đều sẵn sàng. Xe cứu thương, đội cứu hộ, lính cứu hỏa đã vào sẵn vị trí.
Khi xuống xe, Zidane giống như các cầu thủ khác, được bảo vệ chặt bởi một vệ sỹ to cao. Họ hộ tống anh đi dọc theo hành lang, qua phòng thay đồ rồi đến sân đấu.
Sân Stade de France
“Stade de France luôn là một sân đấu vô cùng ấn tượng. Tất cả các sân đấu đều phủ bóng mình theo thời gian. Tôi nghĩ rằng Stade de France đã có trận khai trương tuyệt vời. Cần phải tiếp tục như thế…”.