Món quà đặc biệt-đôi giày của Kopa!
Zidane có 3 chiếc xe đạp. Cái thứ nhất thì bé xíu, không còn đi được nữa. Nên cậu bé được mua cái thứ hai với giá 50 franc. Cái thứ ba do ông già Noel ở cửa hàng mà cha Zidane làm việc, tặng. Quà tặng đối với tôi ư?
Những tấm thảm nhung: Tôi chẳng bao giờ biết đó là gì.
Những chiếc ô tô nhỏ: Tôi cần phải làm vài vòng…
Trái bóng: Phải, phải, phải. Đó là thứ duy nhất mà tôi quan tâm!
Và tất nhiên, cả những thứ liên quan như tất, giầy, quần áo!
“Một đôi giày bát-két ư? Đó là thiên đường…”.
Yazid chăm sóc, bảo vệ chúng như một kho báu. Cậu bé từ chối để chúng nằm cạnh những đôi giày khác trong tủ. Yazid thường giấu chúng dưới giường. Sợ bị ai nhấc đi nên buộc cả dây giầy vào cổ tay!
“Giày bát-két ư? Lúc còn nhỏ, thì đó là món quà mà tôi thích nhất. Cha tôi hay mua chúng cho tôi. Khoảng 150 xu một đôi. Rồi khi tôi lớn lên, tôi có những đôi giày đá bóng. Tôi luôn nhớ đến đôi giày của Kopa mà tôi có lúc 12 tuổi.
Để tặng nó cho tôi, cha đã phải tiết kiệm trong suốt 1 năm trời. Vì chúng “nuốt” tới 450 franc! Ví tiền của cha tôi nhẹ tọp hẳn đi! Còn tôi, tôi đã nhận chúng như trong một giấc mơ. Đôi giầy này luôn nhắc nhở tôi về những gì bố mẹ tôi đã hy sinh cho anh chị em chúng tôi”.
Đến Lễ giáng sinh, Yazid thi thoảng lại được nhận một trái bóng. Ông già Noel đặt ở dưới gốc cây. Không thường xuyên lắm vì ngày nhỏ nhà Yazid bé đến nỗi chẳng có không gian để đặt một cây thông Noel. Cậu bé lớn lên như vậy, như bao nhiêu đứa trẻ khác cùng khu. Và Yazid chưa một lần trách móc.
“Ngày đó chúng tôi không nhận được nhiều quà đâu. Thường mỗi dịp là một món nho nhỏ. Nhưng tôi cũng không quan tâm lắm. Không biết tại sao nhưng lúc nhỏ tôi không phải đứa trẻ muốn có mọi thứ…”
Có lẽ món quà lớn nhất mà các anh chị em nhà Zidane nhận được lúc ấy là được ngồi quay quần bên nhau và chờ người ta mang…quà tới. Có một lần một chiếc két to và nặng được mang tới. Khi ấy, cậu bé Yazid 10 tuổi. Cậu bé chăm chú theo dõi từng cử động nhỏ của người đưa hàng. Hóa ra là một cái ti vi màu. Cậu bé muốn biết xem cái này vận hành như thế nào, có giống như cái ti vi đen trắng rõ ràng mà nhà cậu vẫn dùng hay không.
“Khi nhìn thấy chiếc ti vi màu, chúng tôi như nín thở xem, ngồi im, không động đậy vì kỳ diệu quá”.
Sau đó, trong nhiều tuần liền, Yazid dậy rất sớm. Một mình ngồi trước màn hình và bật ti vi. Yazid mày mò trên cái điều khiển. Cậu chọn cảnh rực rỡ sắc màu nhất, rồi chỉnh đỏ rực màn hình. Tăng độ xám lên thành đen kịt và cho màu trắng biến mất hoàn toàn.
“Nhà tôi đặt ti vi ở phòng lớn nhất, ngay cạnh phòng ăn. Có mấy chiếc tràng kỷ để ngồi, tất cả đều kê thảm: Hai chiếc 2 chỗ và 1 chiếc 3 chỗ. Những đứa bé nhất thì ngồi cạnh cha tôi lúc ông ở nhà. Mẹ tôi luôn ngồi cái to nhất và tôi lúc nào cũng ngồi cạnh mẹ. Mẹ lúc nào cũng đu đưa như đưa nôi cho tôi. Các thành viên còn lại thì ngồi ở ghế tựa. Chúng tôi xem ti vi cùng nhau. Gia đình tôi rất ít khi cãi vã nhau, trừ cha tôi và anh Hai”.
Họ xem kênh “Stade 2” và tất cả các chương trình thể thao. Sau khi xem xong, tất cả lại ra bàn ngồi.
Họ không ăn cùng nhau. Chỉ có một cái bàn tròn, quá nhỏ cho tất cả cùng ngồi ăn.
“Nhà chúng tôi có 7 người, nên không thể cùng ngồi ăn trên bàn. Cha tôi luôn là người ăn cuối cùng, trừ khi cha phải ăn vội cho kịp giờ làm. Mẹ tôi cũng là người ăn sau cùng. Các anh trai và chị Lila ăn trước. Tôi luôn ăn cùng cha. Tôi luôn ngồi cạnh cha, sau khi ăn xong, cha đi làm thì tôi ra tràng kỷ ngồi xem ti vi. Ngày nào cũng thế, từ tràng kỷ ra bàn ăn, từ bàn ăn ra tràng kỷ rồi từ tràng kỷ lên giường!”.
Ban đêm, thi thoảng Yazid lại thét lên tỉnh giấc. Cậu bé toát hết mồ hôi vì vừa trải qua một cơn ác mộng.
“Cha ơi…”