Điều tuyệt diệu khi làm cha…
“Enzo chào đời lúc 10h12’ ngày 24/3/1995, gần 9 tháng sau ngày cưới. Suốt cả cuộc đời tôi sẽ không thể nào quên cái ngày Enzo ra đời. Véronique vào viện buổi sáng. Tôi hứa với nàng sẽ gặp lại nàng trong bữa trưa ở viện. Lúc 10h12’ tôi vẫn đang luyện tập. Đến 10h20’ thì người ta gọi cho tôi từ bệnh viện để thông báo cho tôi biết rằng nàng chuyển dạ quá nhanh so với dự kiến nên lúc 10h12’, con trai tôi đã chào đời bằng sinh thường. Tôi đã có một cậu con trai”.
“Tôi đã nhảy vào trong ô tô, phóng thẳng tới bệnh viện. Vứt xe ở bãi đỗ, tôi chạy bộ lên cầu thang, không ngó ngàng gì tới thang máy. Chỉ biết rằng lúc đó tôi chạy như bay, và cuối cùng cùng đến phòng của nàng. Nhưng căn phòng không có ai. Tôi vào trong và đảo đi đảo lại mấy lượt, rồi chạy ra khỏi phòng, chạy khắp các hành lang. Tôi tìm kiếm khắp nơi, nhìn tất cả các em bé, trẻ sơ sinh. Phía xa, một cô y tá đang đẩy chiếc nôi. Tôi đã chặn lại. Cô ấy nhận ra tôi. Tôi không có thời gian để hỏi cô ấy nữa. Cô ấy dừng lại. Một tay giữ lấy cái nôi, tay kia chỉ vào em bé và nói với tôi một câu mà tôi sẽ không bao giờ quên: Đây là con trai của anh!”.
Zidane không bao giờ quên câu ấy. Khi anh chạy đi khắp hành lang để tìm vợ và con trai mới sinh, dường như có một linh cảm đặc biệt giúp anh đứng trước con trai mình. Đây là con trai anh. Anh đứng lặng đi, xúc động, hai tay run run, trái tim se lại và nước mắt tuôn dài. Anh cúi đầu, ngắm nhìn gương mặt cậu bé và đứng bất động một lúc lâu. Cô y tá vô cùng kinh ngạc trước phản ứng của Zidane, nhưng cô hiểu hạnh phúc của một ông bố trẻ lớn đến thế nào. Khi ấy Zidane chưa tới 23 tuổi.
Zidane ngừng kể. Dường như anh vừa nhớ lại những giây phút tuyệt vời của hơn 4 năm trước (cuốn tự truyện này của Zidane xuất bản tháng 10/1999, hơn một năm sau khi Pháp vô địch thế giới). “Xin lỗi, tôi đã quá xúc động. Nói chung là Enzo như bàn thắng để đời vậy. Trong bóng đá cũng thế. Khi bạn ghi bàn, bạn thắng hay thua, thì nhiều cầu thủ phải khóc. Tôi cũng vậy. Ngay cả khi xem các trận đấu qua tivi, tôi vẫn có những cảm xúc đặc biệt”.
Cái dáng cao lớn, khuôn mặt rạng rỡ. Zidane đi đi lại lại, như đang có một thiên thần trên vai vậy. Canh tự nhủ: “Đó là con trai mình. Con trai mình đấy”.
Niềm vui được làm cha chưa được bao lâu, thì Zidane chịu một cú sốc lớn. Bác sỹ chăm sóc cho Enzo nói rằng cậu bé có vấn đề về tim mạch: tim Enzo đập quá nhanh. Bác sỹ quyết định đặt Enzo vào lồng ấp. “Cậu bé cần hơi ấm giống như đã quen khi còn ở trong bụng mẹ”, bác sỹ nói với Zidane.
Nhưng có vài việc ngoài ý muốn. Người ta đã phải chuyển Enzo đến phòng chăm sóc đặc biệt ở một viện nhi.
“Thằng bé thậm chí còn chưa được 3 ngày tuổi. Và cơ thể bé nhỏ ấy làm sao mà chịu đựng nổi chừng ấy đoạn đường di chuyển… Trong những trường hợp đó, mọi thứ đều lướt qua trong đầu bạn rất nhanh. Nhất là khi bạn lần đầu làm cha mẹ. Tôi vô cùng sợ hãi, đến phát điên khi nghĩ điều gì đó có thể xảy đến với Enzo. Tôi liên tục nhắc nhở mình rằng con trai tôi sẽ ổn cả. Thật là khó khăn. Tôi có cảm giác như trước khi sinh Enzo tôi chưa từng rơi vào khó khăn lớn đến như vậy”.
Trong suốt một tuần, Zidane chạy đi chạy lại như con thoi cho trận chiến của cả gia đình. Từ sân vận động đến viện nhi, từ viện nhi đến bệnh viện, từ bệnh viện tới sân vận động… Anh không muốn vợ và con phải chịu đựng nỗi đau một mình. Anh muốn nỗ lực tối đa, để Enzo nhanh trở lại với Véronique. Bởi hơn ai hết, anh hiểu nỗi đau của nàng, khi phải thắt ruột nhìn con trai bé bỏng của họ chống đỡ với tử thần.
“Đó là một tuần dưới địa ngục. Tôi lái xe liên tục hàng giờ đồng hồ, tưởng đến chết vì lo cho con trai và cho nàng. Bởi, nàng còn tệ hơn: Nàng quá kiệt sức để đứng lên và đi thăm con trai của chúng tôi. Suốt 8 ngày liền, nàng không thể đứng vững, tôi phải bồng nàng trên tay”.
Khó khăn, vất vả đến mấy, Zidane cũng bồng vợ đến trước mặt con trai. Cả ba cùng đấu tranh, cùng trải qua những ngày tháng dài tưởng như vô tận.
“Chúng tôi là ba người. Đó thực sự là một câu chuyện rất dài. Tôi đã đến để được làm những điều mình muốn, những gì mà tôi luôn khao khát: một gia đình. Gia đình của tôi”.
Zidane ôm Véronique trong lòng, nghiêng mình về phía chàng trai bé bỏng của mình. Anh ngắm nhìn cậu bé rất lâu. Có ba từ cứ nhảy múa trong tâm trí anh. Anh tiến lại gần Enzo rồi thì thầm: “Mabrouk, con trai của cha!”