Bóng Đá Plus trên MXH

Zinedine Zidane: Khởi đầu một huyền thoại (kỳ 50)
16:14 ngày 12/11/2018
Anh là số 10 huyền thoại của ĐT Pháp. Cầu thủ xuất sắc nhất thế giới cùng thời...

    Đau đớn nhìn đồng đội chiến đấu…

    Thứ Sáu ngày 19 tháng 6 năm 1998

    Các cầu thủ ĐT Pháp đi về phòng, ai cũng nhìn bóng mình đổ dưới sàn, nén những cơn đau. Không khí chẳng có gì vui vẻ sau trận đấu với Nam Phi. Dù hạ gục đối phương, nhưng đó là một trận đấu cay đắng cho cả đội. Số 10 của họ bị treo giò (Zidane). Trung phong dính chấn thương nghiêm trọng (Dugarry).

    Zidane gia nhập nhóm tập thể lực. Dugarry thì nằm dài trong phòng. Hôm nay không ai mặc quần soóc. Tất cả đều mặc quần dài và áo phông. 

    Khi Zizou tới phòng ăn ở Clairefontaine, tất cả các cầu thủ khác đã ở đó và bắt đầu nếm hoa quả, lúa mạch. Không ai nói năng gì, 5 ngày nữa, trận Pháp – Đan Mạch sẽ diễn ra tại Lyon.

    Trận đấu sẽ không có anh, cũng chẳng có Duga.

    Ai cũng chờ đợi án treo giò của Zidane. Không biết anh sẽ bị truất quyền thi đấu mấy trận?

    “Một thôi”, Laurent Blanc chắc chắn.

    “Hai”, những người khác buồn rầu.

    Một và hai không giống nhau. Bởi chắc chắn trận tới vẫn diễn ra. Nhưng nếu Pháp thua thì thế nào?

    Buổi sáng, Christophe Dugarry rời Clairefontaine để tới một bệnh viện tại Paris. Duga sẽ phải trải qua 2 cuộc kiểm tra kỹ nữa. Các cầu thủ còn lại trở lại tập luyện. Hôm nay, chương trình tập luyện nhẹ nhàng, không phải tập nặng.

    Ủy ban kỷ luật của FIFA đưa ra quyết định vào cuối buổi sáng: Zidane bị treo giò 2 trận. Trên sân, cách các cầu thủ khác không xa, Zidane mặt buồn rười rượi. Anh ngồi im trên cỏ, mặc áo sơ mi, quần dài. Anh đếm từng ngày trôi đi, cầu nguyện được quay trở lại sân cỏ. Lần thứ 100 trong ngày, Zidane tự hỏi rằng liệu World Cup đã khép lại với anh rồi chăng?

    “Ai trong số chúng tôi cũng đều nghĩ 2 trận đấu là quá nặng. Tôi đã không làm ai bị thương. Nếu các nhà chức trách của FIFA yêu cầu trọng tài phải chặt tay hơn, thì đó là để bảo vệ những cầu thủ như tôi, thường xuyên bị chơi xấu ở mỗi trận đấu. Nhưng có vẻ đây là cách đi ngược lại. Tất cả chống lại tôi…”

    Tuy nhiên, Zidane không muốn rời xa đồng đội của mình.

    “Luôn có một bầu không khí rất tuyệt vời, hoàn hảo giữa chúng tôi…”

    Buổi chiều, khi Deschamps và Desailly đạp xe trong rừng Rambouillet, thì những cầu thủ dự bị thi đấu một trận giao hữu với đội Cảnh sát Pháp. Zidane trở lại Clairefontaine để tránh cái nhìn soi mói của những kẻ muốn đem anh ra làm vật tế thần.

    Buổi tối, Zidane tham dự vào hoạt động tập thể. Ban huấn luyện Les Bleus tổ chức chiếu phim hoạt hình cho các cầu thủ. Ngày hôm sau, anh mặc áo xanh và quần màu kem của Daniel Hechter. Đây là nhà may chuyên may trang phục thường nhật cho các cầu thủ ĐT Pháp. Zidane đi dạo giữa các quầy hàng ở chợ Rambouillet. Anh đáp lại cổ vũ. Anh ký tặng khán giả. Nhưng, cũng như hai mươi mốt người đồng đội của mình, ông không đi câu cá. Hiện tại, đội Pháp cần một giải pháp thay thế anh. Và Zinedin Zidane có một sinh nhật chìm đắm trong nỗi buồn.

    Ngay từ thứ Hai, Aimé Jacquet đã chia lại các quân bài. Tức là vai trò của từng người. Các cầu thủ dự bị đứng lên hàng đầu. Những cầu thủ đã phải nhận 1 thẻ vàng, gồm Deschamps, Blanc, Lizarazu, đồng thời là những trụ cột của đội, đứng ở hàng thứ hai.


    Marcel Desailly được bầu làm thủ quân. Patrick Vieira và Emmanuel Petit sẽ đứng ở giữa sân. Youri Djorkaeff và Robert Pires đứng cùng hàng với nhau, trong khi Zidane đứng 1 mình.  David Trezeguet sẽ đá mũi nhọn tấn công. Frank Leboeuf đá trung vệ. Christian Karembeu và Vincent Candela đá tiền vệ cánh.

    Buổi tập bắt đầu. Zidane cũng như các cầu thủ khác. Nhưng tâm trạng của anh tệ hơn cả. Bởi anh chắc chắn không được chơi. Chẳng còn giải đấu nào, cũng chẳng còn giao hữu. Chẳng có gì cả. Nhưng anh vẫn phải duy trì nhịp độ, không được mất gì cả, vẫn luôn phải đảm bảo trình độ của những người xuất sắc nhất. Nếu như được trở lại ở tứ kết, anh cần phải sáng chói trên sân với sự xuất sắc, mềm mại, tốc độ và hiệu quả, giống như mọi cầu thủ khác.

    Vậy là anh tự hứa với mình sẽ cống hiến tất cả cho đội tuyển khi được trở lại. Trong suốt 15 ngày, anh tập luyện với cường độ cực cao, anh lao vào tập như con thiêu thân để quân đi thời gian không được thi đấu. Sau này anh gọi đây là quãng thời gian tồi tệ nhất trong sự nghiệp sân cỏ của mình.

    Anh tự nâng tốc độ, thời gian và cường độ các bài tập. Anh tập không ngừng nghỉ, đến kiệt sức để có thể quên đi việc mình bị treo giò 2 trận. Đó là cái giá phải trả. Giống như một món nợ vậy. Anh trả nó. Anh không tỏ ra phản đối gì. Anh biết rằng tất cả sẽ trở nên vô ích nếu Les Bleus không thể lọt vào tứ kết. Càng nghĩ, anh càng tập, để ngay cả khi phải 1 chọi 100, anh cũng đủ sức. Cứ thế, Zidane tập luyện, tăng cường thể lực cho đến khi kiệt sức thì dừng lại nghỉ ngơi, rồi lại bắt đầu…

    Anh cũng thay đổi. Theo thói quen, anh là mắt xích quan trọng nhất của toàn đội. Quyết định, rất ảnh hưởng tới lối chơi. Mỗi khi anh rời sân, Les Bleus sẽ chao đảo và có vấn đề. Anh không giống Didier Deschamps, thủ lĩnh tinh thần, là người kết nối các đồng đội, thường xuyên qua lại phòng các cầu thủ, nói chuyện và bảo vệ họ trước truyền thông. Zidane thiên về cá nhân. Anh tự chuẩn bị một mình. Cá tính của anh sẽ chinh phục người khác khi anh có bóng trong chân, biến ảo một cách tự nhiên. Anh không bận tâm đến việc ảnh hưởng tới người khác nữa. Gia đình anh, vâng. Christophe Dugarry, vâng. Một vài người bạn, chắc chắn rồi. Nhưng không phải là những cầu thủ mà đến giờ anh mới chỉ chia sẻ một vài ngày bên nhau.

    Zidane quan sát các cầu thủ chuẩn bị cho hai trận đấu sắp tới từ xa. Anh thấy họ lo lắng và hy vọng. Rồi Zidane tiến đến động viên họ, chúc họ thi đấu thật tốt, thật dũng cảm. Anh gần gũi với tất cả. Anh cư xử giống như một thủ lĩnh, một ông chủ, một HLV. Anh cố gắng giúp toàn đội tập trung, khích lệ họ. Anh muốn nhìn thấy họ chiến thắng. Anh cảm thấy mình nợ các đồng đội.

    Chiều ngày 22/6, toàn đội lên tàu đến Mâcon. Vài giờ trước, người ta đã chuyển toàn bộ quần áo, trang phục, túi xách và giày của các cầu thủ lên một chiếc xe tải rộng tới 20m2.

    Số 10 cũng đi cùng.

    Cuộc đối đầu với Đan Mạch sẽ diễn ra tại Lyon vào ngày kia. Nhưng giờ đá đã thay đổi. Từ trận này trở đi, ĐT Pháp sẽ không đá lúc 21h, mà là 16h. Aimé Jacquet đã thay đổi giờ vì: chúng ta ăn trưa sớm hơn và giấc ngủ trưa đã bị hủy bỏ.

    Les Bleus đi dọc các con phố dẫn tới lâu đài Pizay, ở Saint-Jean-Ardieres. Họ luyện tập ở đó. 

    Zidane quan sát.

    Ngày 24/6, dưới cái nắng 40 độ C, họ tiến vào sân Gerland.

    Zidane cũng đi cùng.

    Anh ngồi trên băng ghế dự bị. Anh mặc chiếc áo trắng hiệu ADIDAS có dải băng quốc kỳ Pháp.

    “Thật kỳ lạ khi được ở đó. Tôi dõi theo các đồng đội, tôi được sát cánh bên họ, ngay cả khi tôi không giúp gì được họ. Tôi ở đó để chắc chắn rằng họ rất vững tin và không cần tôi…”

    Phút thứ 12, Djorkaeff ghi bàn trên chấm phạt đền. 40.000 người đứng hết cả dậy, hô vang tên anh, đứa con gốc Armenia nhưng được sinh ra tại đây, ngoại ô thành phố công nghiệp lớn nhất nước Pháp, Lyon. 

    “Họ có lý. Youri là một siêu cầu thủ”.

    Vài phút cuối hiệp 1, trọng tài thổi một quả đá phạt chống lại Les Bleus. Rất nhanh, Petit nhặt bóng đưa cho Michael Laudrup.

    “Chúng tôi có thể kéo dài thời gian, nhưng không làm thế. Đó là một đẳng cấp khác biệt. Chúng tôi thường đưa bóng vào cuộc sớm nhất có thể để quấy rối hàng thủ đối phương…”.

    Candela theo sát một cầu thủ đối phương trong vòng cấm.
    “… Chúng ta phạm lỗi”.
    Trọng tài không ngần ngại thổi phạt đền.
    “… Có pen…”
    Laudrup tiến lên chấm 11m
    “… Và bàn thắng”.
    Laudrup ghi bàn gỡ hòa.

    “Khi ấy tôi tự nói với bản thân nếu Les Bleus thua trận, thì đó sẽ là trách nhiệm của tôi, bất kể thế nào”.

    Nhưng đến phút thứ 56, từ cú ra chân là là mặt đất bên cánh trái, Emmanuel Petit đã giải tỏa mọi nỗi lo sợ của Zidane. Petit ghi bàn thắng thứ 2 cho ĐT Pháp.

    Zidane sung sướng, vỗ tay cổ vũ các đồng đội. 

    “2-1, đó là tỉ số hợp lý. Chúng tôi dẫn đầu bảng C. Câu hỏi đặt ra là ai sẽ là đối thủ của chúng tôi ở vòng 1/8. Có thể là Bulgaria, Tây Ban Nha hoặc Paraguay”.

    Buổi tối hôm ấy, tại lâu đài Pizay, sau bữa ăn tối, ĐT Pháp biết được đối thủ tại vòng 1/8 sẽ là Paraguay.

    “Đan Mạch là một đối thủ đáng gờm, khiến chúng tôi gặp khó khăn. Nhưng rồi chúng tôi cũng giành vé đi tiếp với tư cách đầu bảng. Gặp Paraguay, tôi biết sẽ còn khó khăn hơn rất, rất, rất nhiều”.

    Zidane biết điều đó, nhưng trên thực tế thì còn khó khăn hơn rất nhiều những gì anh tiên đoán. Ngày 28/6, khi Zidane bước vào sân Felix-Bollaert ở Lens, anh bị hàng loạt máy quay theo sát. “Phải ngồi ngoài, thật là căng thẳng và áp lực khủng khiếp. Ngày hôm nay còn tệ hơn cả hôm trước. Thực sự kinh khủng”.

    “Sự tra tấn” này kéo dài gần hai giờ đồng hồ. ĐT Pháp đối đầu với một Paraguay chẳng có gì để mất. Ngay từ lúc bắt đầu cuộc chơi, chiến thuật của họ đã rõ ràng: hình thành một hàng phòng ngự dày đặc, nhiều tầng lớp, bất khả xâm phạm; kéo dài trận đấu đến màn đá penalty. Vậy là thủ môn đội trưởng Jose Louis Chilavert sẽ trổ hết tài năng. Và anh ta không khiến những người yêu mến mình phải thất vọng, chính là nghệ sỹ lớn nhất trên sân. Chilavert hò hét, chỉ huy đội quân của mình, khích lệ họ, ra vào, lên xuống như một con thoi; dọa dẫm trọng tài khi bị nhận thẻ, ngăn chặn các cú sút của đối phương.


    Ngồi trên ghế, Zidane chỉ quan sát Chilavert và khá ngưỡng mộ thủ thành của đối phương. “Đó là một tài năng thực sự. Anh ấy có một nhân cách không thể tin nổi. Mọi hành động, mọi lời nói đều rất hoàn hảo…”.

    Hết hiệp 1, Les Bleus vẫn chưa ghi bàn. Giữa hiệp 2, Petit rời sân. Đến lượt Henry bị đau mắt cá chân trái, cũng phải rời sân. Zidane nhìn Titi và rất xót xa.

    “Titi là một cầu thủ tuyệt vời. Cậu ấy có những màn lên bóng tốc độ đến không thể tưởng tượng được và thể hình luôn khiến tôi ngưỡng mộ. Cậu ấy giống một VĐV điền kinh thực sự… Mỗi khi có mặt trên sân, Titi cống hiến tất cả, cậu ấy muốn chạy đến hơi thở cuối cùng”.

    Và khi không có Henry?

    “Lúc 26 tuổi (Zidane), bạn không thể sung sức như khi 20 (Henry). Và tất nhiên, tôi chưa già nhưng có kinh nghiệm. Còn Titi có tuổi trẻ, khát vọng và cống hiến. Ai cũng nhìn ra những nỗ lực tuyệt hảo của Titi”.

    Ngày hôm đó, khi quan sát chiến thuật của Paraguay, Zidane chia sẻ ý kiến: “Chúng tôi bị dồn vào chân tường. Các cầu thủ Paraguay rất mạnh trong phòng ngự và họ không muốn dâng lên tấn công. Họ mơ ước đánh bại Pháp để tiến vào tứ kết. Vì thế, họ cống hiến 200% phong độ và thể lực”.

    Chỉ còn vài phút nữa là hết bù giờ, giai điệu La Marseillaise vang lên đâu đó trên khán đài. Nhưng ngày vinh quang còn chưa đến: Hai đội cần bước vào hai hiệp phụ, mỗi hiệp 15 phút. Luật bàn thắng Vàng sẽ áo dụng: đội nào ghi bàn trước sẽ chiến thắng.

    “Theo ý kiến cá nhân tôi, thì trận đấu không cần hiệp phụ, cũng không cần bàn thắng vàng. Nếu hai đội hòa nhau trong hai hiệp chính, sút penalty ngay…”.

    Các cầu thủ đã kiệt sức, họ lững thững theo bóng. Họ chạy mà không nhanh bằng đi bộ. Gần như chẳng còn chút sức lực nào để tiếp tục thi đấu. Họ biết rằng nếu thua, World Cup sẽ khép lại.

    Zidane ngồi trên ghế cạnh Christophe Dugarry. Anh rất lo lắng, sợ sệt. Biểu cảm của anh không giống những người khác. Nếu như anh mất kiểm soát, tay sẽ nắm chặt lại, lắc đầu và nhắm chặt mắt lại. Zidane cố nén cơn đau vì cảm giác bất lực, ngồi đó mà không thể giúp gì cho các đồng đội.


    “Thường thì tôi khá bình tĩnh khi ngồi ngoài, ngay cả lúc đội nhà dẫn bàn hay bị dẫn. Nhưng lần này, tôi không thể giữ được bình tĩnh. Tôi muốn các đồng đội của tôi giành chiến thắng. Vì họ, bởi họ đã cống hiến tất cả. Vì tôi, bởi tôi muốn được trở lại. Thi đấu hiệp phụ cũng khủng khiếp chẳng khác nào dẫn nhau đến loại đấu súng. Có thể sẽ thành tấn bi kịch hoặc lên thiên đường. Ngôi trên ghế, tôi căng thẳng tột độ và chỉ muốn đứng dậy để vào sân thi đấu”.

    Nhưng Zidane ngồi im và chờ đợi. Anh vẫn hy vọng vào điều kỳ diệu. Thời gian thi đấu cứ âm thầm trôi đi. Thủ thành của Uruguay rất thoải mái khi cái khoảnh khắc hai đội phải bước vào loạt đá luân lưu đang tiến gần…

    Nhưng rồi điều kỳ diệu cũng đến. Đúng sáu phút rưỡi trước khi bước vào loạt “đấu súng”, Laurent Blanc lao lên khu cấm địa bên sân đối phương. Anh vượt qua Pires, người vừa mới chuyền bóng cho Trezeguet. Trezegol lập tức chuyền bằng đầu cho số 5. Blanc nhảy lên. Chilavert cũng nhảy lên sang bên phải. Bóng bay sang bên trái của thủ thành này.

    Bàn thắng Vàng.

    Pháp 1 và Paraguay 0.

    Chilavert đã bị khuất phục. Anh nằm vật xuống sân. Barthez tiến lại, giúp anh đứng dậy và ôm lấy anh động viên an ủi. Blanc vẫn bất động, hai tay giơ về phía khán giả. Henry tập tễnh chạy lại với mắt cá bị băng kín. Chilavert từ từ tiến về phía các đồng đội, rồi lần lượt động viên từng người một. Paraguay ngẩng cao đầu rời cuộc chơi.

    Zidane thì nâng chiếc quốc kỳ thân yêu lên. Anh chạy xuống sân, về phía các đồng đội. ĐT Pháp đã vào tứ kết. Bỗng nhiên anh dừng lại, quỳ gối xuống đất. Niềm vui, niềm hạnh phúc và hy vọng cứ xen lẫn với nhau. Anh sẽ được thi đấu trở lại. Anh không còn cô độc nữa.
    Minh Hạnh (lược dịch) • 16:14 ngày 12/11/2018

    Bài viết hay? Ấn để tương tác

    Bình luận
    Thông tin Toà soạn
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Tổng biên tập:
    Nguyễn Tùng Điển
    Phó Tổng biên tập:
    Thạc Thị Thanh Thảo Nguyễn Hà Thanh Nguyễn Trung Kiên Vũ Khắc Sơn
    Địa chỉ:
    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Tel:
    (84.24) 3554 1188 - (84.24) 3554 1199
    Fax:
    (84.24) 3553 9898
    Email:
    Thông tin Liên hệ
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Hotline:
    0903 203 412
    Email:

    Địa chỉ liên hệ:

    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Đăng nhập
    hoặc

    Email:

    Mật khẩu:

    Quên mật khẩu?


    Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay