Thứ Sáu, ngày 3 tháng 7 năm 1998, sân Stade de France
“Juve là một cuộc trải nghiệm để đời”.
Juve nói riêng và Italia nói chung là những lát cắt quan trọng trong sự nghiệp thi đấu đỉnh cao của Zidane. ĐT Pháp của anh đụng độ Italia vào lúc 18:30 ngày 3/7, giờ Pháp, trên sân Stade de France tại tứ kết World Cup 1998. 120 phút trôi đi mà tỉ số vẫn là 0-0. Các cầu thủ kiệt sức, đổ rạp xuống sân. Cesare Maldini của Italia và Aimé Jacquet đến trao cho trọng tài chính Hugh Dallas (người Scotland) danh sách các cầu thủ sẽ sút phạt đền. Bình thường, Djorkaeff sẽ là người sút đầu tiên, nhưng anh tuyên bố không đủ tỉnh táo và thể lực để sút phạt đền. Didier Deschamps cũng thế, anh kết thúc 120 phút bằng việc đi bộ trên sân.
Zidane nhớ lại những băn khoăn của Giáo sư bác sỹ của ĐT Pháp Jean-Marcel Ferret,. Trước trận đấu, Ferret đã nhấn mạnh về lợi thế thể lực của các cầu thủ Italia trong trường hợp trận đấu bước sang hiệp phụ và đá luân lưu. Italia đá vòng 1/8 với Na Uy trong 90 phút và vào ngày 27/7. Pháp đá với Paraguay sau đó 1 ngày và phải đá gần 120 phút. Phải đá nhiều thời gian hơn, lại nghỉ ít hơn 1 ngày. Pháp đương nhiên không thể sánh thể lực với Italia.
“Italia không giống với Paraguay. Chúng tôi rất hiểu các cầu thủ Ý, chúng tôi biết họ đã thi đấu thế nào và rất lâu rồi họ không đánh bại ĐT Pháp… Chúng tôi có niềm tin”.
Nhưng bất luận thế nào, thì Les Bleus cũng chứng minh được sự vượt trội trong hiệp 1. Không có bàn thắng nào, nhưng rất nhiều cơ hội được đội bóng áo lam tạo ra. Các cầu thủ rất mệt mỏi, lại bị đeo bám quyết liệt.
“Họ sở hữu những tiền đạo siêu việt và là đội xuất sắc nhất ở vòng loại”.
Zidane có vẻ mệt mỏi khi nghĩ về trận đấu này.
“Họ cắt cử Pessetto theo sát tôi như hình với bóng”.
Đến phút 89, Pessetto được thay ra, Di Livio vào sân và được khích lệ vì hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ kèm chặt số 10 của ĐT Pháp.
Trong các buổi tập ở Senlis, Italia đã công khai với báo chí rằng sẽ cử người bắt chết Zidane. Họ sẽ “lấy độc trị độc”.
“Họ biết tôi từ năm 1996. Tất cả các ngày chủ nhất, tại giải VĐQG Italia, tôi hoặc là đồng đội (với các cầu thủ Juve), hoặc là địch thủ (với phần còn lại của Serie A) của họ”.
Chính Giovanni Agnelli, là ông hoàng của đế chế FIAT, chủ tịch quyền uy của Juventus, là người đã mua Zidane từ Bordeaux. Tân binh này không mang áo số 10 vì số áo này của Michel Platini đã được chuyển sang cho Del Piero. Anh mặc áo số 21. Đây là số áo chưa có ai mặc. Ở đây, người ta muốn anh chơi phòng ngự nhiều hơn. Vì thế, khi mới đến Zidane gặp nhiều khó khăn, không thể tỏa sáng. Agnelli cảm thấy không thoải mái về phọng độ kém cỏi của tiền vệ người Pháp:
“Đó là cầu thủ mà tôi đã phải chi rất nhiều tiền ư?”
Đáp lại sự chỉ trích, Zidane im lặng.
“Tôi luôn có thói quen xem mình như một người nước ngoài để nghĩ xem mình sẽ phải làm gì. Tôi biết ông ấy chỉ trích mình, nhưng một cầu thủ nước ngoài sẽ phải khó khăn gấp đôi trong quá trình hòa nhập với môi trường mới”.
Và để không bị căng thẳng, Zidane không chỉ chuyển gia đình mình đến Turin, mà còn cả người bạn thân Malek.
“Cậu ấy mãi mãi là người đồng hành cùng tôi. Khi có Malek, tôi thấy mình mạnh mẽ hơn. Lúc còn nhỏ, cậu ấy luôn là người cuối cùng bên tôi trong các trận đấu. Cậu ấy kiên nhẫn đợi tôi dưới mưa… Khi sang Italia, tôi đã hỏi cậu ấy muốn đi cùng tôi không. Tôi cần một người bạn. Và cậu ấy đã ở cùng tôi 2 năm. Rồi cậu ấy trở lại Pháp, bởi Malek cũng cần có cuộc sống của riêng mình…”.
Khi Malek ở bên, Zidane bắt đầu thi đấu như lên đồng. Tại Pháp, một mùa giải kéo dài hơn. Ở Italia, cái gì cũng ngắn ngủi và vội vã hơn. Zidane đã làm việc khủng khiếp hơn rất nhiều so với trước kia. Anh luyện tập đến kiệt quệ, đến khi cơ bắp ngày một phát triển hơn. “Chiến thắng” là đòi hỏi cao nhất. Dưới chế độ tập luyện của Juve, Zidane có cảm giác như trước kia anh chưa từng làm việc như vậy. Tập luyện cho đến khi chân chùn, gối mỏi.
“Đôi khi, tôi nôn mửa vì quá mệt”.
Zidane cần phải kế nhiệm một cầu thủ Pháp khác, thắp sáng tinh thần các tifosi, khoác áo cùng một số áo ở ĐT Pháp: Michel Platini. Lần đầu tiên anh bước vào phòng thay đồ của Juventus ở Turin, một nhân viên của CLB đã chỉ cho anh một chỗ trên ghế trống: “Cậu hãy ngồi đó đi. Chỗ của Platini đấy”.
Platini chưa bao giờ thôi bảo vệ anh, ngay cả khi lúc người ta chỉ trích anh rất dữ dội tại Turin. “Zizou có thể chưa phải là một ông chủ đích thực, nhưng cậu ấy có những tố chất phi thường”, khi thì Platini nói thể để đẩy lùi áp lực cho Zidane. “Không, bản thân cậu ấy sẽ không thi đấu vì danh tiếng cá nhân ở trận tứ kết với Italia”, lúc Platini lại bảo vệ Zizou theo cách ấy.
“Theo quan điểm của tôi, cầu thủ xuất sắc nhất trong thập kỷ này chính là Zidane”, Platini không ngần ngại khen ngợi Zidane để giúp anh tự tin trước trận quyết định với Italia.
Platini sẽ có mặt trên khán đài vào chiều thứ Sáu này. Ông sẽ dự khán trận đấu cùng Tổng thống Jacques Chirac và Thủ tướng Lionel Jospin.
Cũng sẽ có Veronique nữa. Nhưng Zidane sẽ phải quên đi sự hiện diện của nàng. “Nếu không tập trung hết sức, chúng tôi có thể mắc sai lầm và làm lỡ tất cả”.
Vài phút trước khi bắt đầu, hai thủ môn chuẩn bị khởi động. Barthez trong trang phục đen trắng, vừa cười vừa đeo bịt ống khuyển. Pagliuca vận đồ đen cam, cũng ngồi trên ghế và khá căng thẳng.
“Loạt đá luân lưu may rủi có thể chia ra thành hai thái cực. Hoặc vô cùng bi thương, hoặc vô cùng tráng lệ”.
Thủ môn đối mặt với những chấm 11m. Đứng thẳng, tay để dọc cơ thể, linh hoạt giống như một con thú săn mồi.
Zidane cúi xuống trái bóng. Anh cầm bóng bằng hai lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng chỉnh lại rất tinh tế.
“Tôi luôn biết mình cần phải làm gì, trước khi đặt bóng vào vị trí mà tôi sẽ sút”.
Lùi lại phía sau 6 bước. Zidane chính là người sẽ phải sút lượt đầu tiên, đem lại năng lượng cho ĐT Pháp.
Zidane tiến đến kiểm tra lưới. Xương quai hàm bạnh ra. Ánh mắt sắc lẹm. Giống như đang ngắm bắn. Khi còn một bước, Zidane thấy Pagliuca lấy chân phải làm trụ, tay trái hơi giơ cao. Đôi găng tay dày. Cơ thể như chuẩn bị ngồi xuống, đầu cúi thấp rồi lại ngẩng lên. Chỉ còn 12 giây. Zidane vung chân trái lên rất căng.
“Khi sút phạt đền, bạn làm sao phải sút được vào lưới trống”.
Trọng tài đứng ở giữa.
Zidane lùi xuống 2 bước.
“Chỉ còn trái bóng và thủ môn đối phương”.
Trọng tài thổi còi.
“Cần phải xác định vị trí mà ta sẽ sút và ghi bàn”.
Zidane lùi thêm 1 bước chân. Anh xác định lại vị trí sút một lần nữa.
“Vị trí tôi sẽ sút chắc chắn chỉ có mình tôi chọn”.
Zidane chạy 5 bước về phía trước, hai tay để các xa cơ thể, thân ném về phía sau. Lấy chân trái làm trụ. Nhìn thẳng vào trái bóng. Anh vung chân phải lên, miết phía trong bàn chân. Pagliuca đổ người sang trái. Biết là lỡ nhịp nên cố đứng thẳng, nhưng đã muộn mất rồi. Trái bóng bao vào và găm thẳng vào nóc lưới bên phải, nơi mà Zizou muốn sút, nơi mà anh đã sút, nơi mà anh đã chiến thắng.
Anh quay lại nhìn các đồng đội, những người còn căng thẳng hơn cả anh rồi đi về phía vòng tròn trung tâm, ào vào vòng tay của Les Bleus.
“Chính Marcello Lippi đã dạy tôi… Ba tháng sau khi tôi đến Turin, khi tôi nhận phải vô vàn chỉ trích, ông yêu cầu tôi không đá trận gặp Vienna ở cúp châu Âu. Ông giải thích với tôi rằng ông muốn tôi tràn đầy năng lượng cho trận đấu Chủ nhật tới. Chúng tôi sẽ gặp Inter. Và Chủ nhật đó, Juve thắng 1-0. Tôi là người ghi bàn. Đó là bàn thắng đầu tiên của tôi tại Calcio. Và từ đó, người ta đã để cho tôi chơi bóng”.
Roberto Baggio tiến vào sân, anh dừng lại ở khu cấm địa, đối mặt với Barthez. Baggio cầm bóng lên rồi đặt lại điểm đá phạt đền. Anh đợi tiếng còi của trọng tài. Chậm rãi lấy đà, tiến lên, sút và ghi bàn.
Tỉ số phạt đền là 1-1.
Lizarazu. Anh quan sát Pagliuca. Anh lùi xuống 11 bước. Pagliuca di chuyển liên tục, miệng nhai chewing-gum. Anh cứ di chuyển từ phải sang trá và nhìn thẳng vào đối thủ của mình. Đôi bàn tay đã sẵn sàng chộp, đẩy bóng. Lizarazu sút. Chân trái trụ không vững. Pagluica đoán được hướng sút và cản phá thành công. Lizarazu ngẩng đầu lên, mắt nhắm lại và ôm khuôn mặt bất hạnh trong tay.
Tất cả đang dần xa chúng tôi.
Deschamps chạy đến bên Liza, tay ôm chặt lấy cổ anh và động viên, an ủi người đang cảm thấy mình bất hạnh nhất trên thế giới.
Thất bại này cho thấy một tín hiệu tiêu cực? Buổi sáng, FIFA đã rút thăm trang phục cho hai đội tuyển: sân nhà hay sân khách. ĐT Pháp nhượng lại áo xanh cho Italia và chọn trang phục trắng. La Marseillaise cũng ngân vang sau Quốc ca Italia. Và đặc biệt, các cầu thủ áo lam lại sử dụng phòng thay đồ như thi đấu trên sân khách. Tóm lại, các đội tuyển đều tới đây khi đã bị loại!
“Tuy nhiên, chúng tôi thực sự không hề sợ hãi. 7 cầu thủ trong đội hình xuất phát của chúng tôi chơi bóng tại Italia. Chính chúng tôi sẽ giúp các đồng đội vượt qua những khó khăn này. Và trước đó, chúng tôi cũng đã chuẩn bị rất kỹ mọi tình huống có thể xảy ra…”
Trời mưa và thời tiết mùa thu rất xấu. Khi Albertini sút, Barthez đã cản phá thành công. Cầu trường như nổ tung. Mặt trời bỗng như hiện ra rực rỡ. Zidane ngồi bệt ở vòng tròn trung tâm. Petit ngồi kế bên anh. Phía sau, Deschamps, Djorkaeff và Thuram dõi theo từng bước chạy đà của Trezeguet. Henri Michel thì cắn đầu bút. Aimé Jacquet đập đập cuốn sổ ghi chép của mình. Dugarry thì căng thẳng đến nỗi cắn chặt hàm răng lại.
Trezeguet sút và thành công.
Zidane vỡ òa trong hạnh phúc.
“Tại Turin, tôi đã học được cách chiến thắng. Luôn chiến thắng. Khoác áo Juve là điều gì đó vô cùng đặc biệt. Lúc nào cũng phải ngẩng cao đầu. Mỗi trận đấu là một thử thách bao la”.
Zidane đứng dậy sau khi Costacurta sút thành công. Thierry Henry tiến vào. Zidane quỳ ở giữa vòng tròn trung tâm, hai tay đặt sau lưng. Deschamps vẫn ở ngay bên anh.
Henry cũng sút thành công. Các cầu thủ Pháp tạm dẫn 3-2.
“Sau đó là Vieri sút…”
Christian Vieri. Chân sút xuất sắc nhất France’98 thời điểm đó.
“Tôi biết những người khác, nhưng điều đó cũng chẳng thay đổi gì. Chúng tôi ôm nhau trước và sau trận đấu. Giữa hai khoảnh khắc ấy, thì tôi quên tất thảy mọi thứ. Đối thủ ở trước mắt có thể là người chúng ta biết hoặc không. Nếu trong trận đấu đỉnh cao thế này, mà bạn vẫn còn nghĩ đến tình bạn nọ kia, thì hãy quên World Cup đi, đó chỉ là một trận giao hữu vô thưởng vô phạt…”.
Nhưng Vieri không giống như những người khác. Trước khi gia nhập Atletico, anh ấy khoác áo Juve. Ở đó, anh và Zidane đã gặp nhau, rồi trở thành những người bạn thân thiết. Vieri là cầu thủ Italia cuối cùng mà Zidane nói chuyện qua điện thoại trước trận đấu. Ngay từ đầu France’98, họ đã chúc nhau may mắn.
“Anh ấy đã thành công, tất nhiên là thế… Sau đó, anh quay trở lại khu vực dành cho ĐT Italia, không nói không rằng. Chỉ mình anh ấy như vậy”.
Hôm đó chính là sinh nhật của “Bò mộng”.
Tỷ số phạt đền lại cân bằng 3-3.
Đến lượt Laurent Blanc. Anh là người cuối cùng sút bên phía ĐT Pháp. Nếu anh thất bại và cầu thủ Italia cuối cùng thành công, Les Bleus bị loại khỏi tứ kết World Cup trên sân nhà.
Anh đi về phía bóng, nhặt lên, lau chùi cẩn thận rồi đặt lại điểm đá phạt đền. Anh lùi lại vài bước rồi sút nhanh ngay sau khi có tiếng còi của trọng tài. Pagliuca đổ người sang trái và bóng nằm gọn trong lưới trống.
Khán đài lại như nổ tung. Các cầu thủ Italia xếp thành vòng tròn ở giữa sân. Họ khoác vai nhau rất lâu. Nếu Italia sút trượt, Pháp sẽ vào bán kết.
Zidane không nhúc nhích. Anh đợi Di Biagio, người sút lượt penalty cuối cùng của đội bóng áo thiên thanh. Và trước mặt là Fabien Barthez, bức tường thành cuối cùng của Les Bleus. Barthez thôi cười, anh chạy vào khung thành như để kiểm tra mành lưới. Barthez không nghe thấy Candela đang nói rất to với các cầu thủ Pháp: Di Biagio sẽ đá hỏng. Anh ta sẽ đá lên quá cao.
Và Di Biagio đã thất bại: anh sút vọt xà. Anh nằm lăn ra sân…
Các cầu thủ, bạn bè, gia đình, quan chức lao nhanh về phía những người hùng của ĐT Pháp. Họ ôm hôn nhau, khóc vì sung sướng, hạnh phúc. Họ ca hát, nhảy múa, reo hò… Và một khoảnh khắc nào đó rất ngắn ngủi, Zidane bị che khuất. Người ta tìm kiếm anh, nhưng anh không có ở đó. Anh không ở bên Les Bleus, cũng chẳng ở cạnh Véronique. Không trong phòng thay đồ, không có ở đường pitch. Anh không nghe thấy một cầu thủ Italia đã trả lời các câu hỏi của nhà báo: Gianluca Pessotto. Anh tuyên bố: “Tôi hy vọng Zidane sẽ vô địch World Cup 1998. Anh ấy xứng đáng với điều đó”.
Mãi sau này, khi France’98 đã kết thúc, anh mới biết đến điều này. Bởi lúc ấy, Zidane không để ý đến bất cứ điều gì. Anh đang ở bên cạnh người bạn thân của mình, Christian Vieri. Đó là sinh nhật của anh ấy. Christian Vieri khóc. Zidane ôm chặt anh vào lòng, thì thầm: “Cậu luôn là người xuất sắc nhất trong số chúng ta. Và chúng ta mãi là bạn thân, mãi là những đồng đội tuyệt vời nhất”!
Vâng. Nhưng ĐT Italia đã phải dừng chân tại tứ kết.